Blog tôi viết, tôi tâm sự

  • Trang chủ
  • Chủ đề tôi viết
  • _Câu chuyện
  • _Tình yêu
  • Podcast
  • Bức thư của bạn


Có bao giờ bạn tự hỏi:
“Tại sao cuộc đời này lại nặng nề đến thế?”
Thực ra, cuộc đời vốn dĩ chẳng hề nặng. Nó chỉ trở nên nặng khi ta tự chất lên mình quá nhiều gánh lo, quá nhiều kỳ vọng và chấp niệm.
Người khác vô tình buông một câu nói, ta nghĩ ngợi cả đêm.
Một chuyện nhỏ chưa vừa ý, ta ôm ấp thành nỗi buồn lớn.
Rốt cuộc, không phải cuộc đời làm ta khổ, mà chính ta tự làm khổ chính mình.


🌿 Hello xin chào bạn!
Chào mừng bạn đã ghé tới “Blog tôi viết, tôi tâm sự”.
Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này.

Lâu rồi mình chưa viết về chuyện sầu khổ. Một phần vì cảm xúc chưa chạm, chưa đủ để mình ngồi xuống và trải lòng. Nhưng hôm nay, giữa những ngày mưa bão liên miên, ngoài kia người dân khốn đốn vì mất mát, trong lòng mình cũng dấy lên nhiều suy nghĩ. Bão ngoài đời và bão trong tâm – thật ra, đều có sức tàn phá như nhau.

Nếu nhìn theo Đạo Phật, thì khổ đau sinh ra từ những rung động tiêu cực: sân hận, thù ghét, tham lam. Khi năng lượng xấu tích tụ, nó kéo theo những bất ổn – như bão tố, lũ lụt, động đất.
Nếu nhìn theo khoa học, thì đơn giản đó chỉ là gió, là mây, là khí hậu.
Nhưng cuối cùng, lý do thế nào thì kết quả vẫn là: con người chịu khổ đau.


Điều đặc biệt là, không phải ai đối diện giông bão cũng đau buồn. Có người vẫn chọn vui vẻ, ca hát, thậm chí bơi lội giữa dòng nước lũ. Bởi họ hiểu: của cải mất đi còn có thể làm lại, nhưng nếu đánh mất chính mình thì chẳng còn gì nữa.

Điều ấy khiến mình nhớ đến một trải nghiệm cá nhân gần đây – một khóa thiền ngắn ngày mà mình tham gia.


Mình đã từng đi khóa thiền của tổ chức này từ khi còn sinh viên. Thường thì quy định chỉ gồm hai nội dung: không nói chuyện, không dùng điện thoại. Nhưng lần này, có thêm một chi tiết khiến mình chùng xuống khá nhiều. Để mình kể tiếp...

Tại quầy check-in, phụng sự viên phổ biến rằng chi phí dẫn thiền là hoàn toàn miễn phí, do thiền sư phát nguyện. Tuy nhiên, các khoản khác như thuê địa điểm, điện nước, ăn uống… sẽ do thiền sinh “tùy hỷ phát tâm”. Nghe đến đây thì bình thường thôi. Nhưng rồi, ngay dưới đó lại là bảng gợi ý đóng góp rất cụ thể:

  • 500k cho 2 ngày

  • 800k cho 4 ngày

  • Và bên trên là kê khai chi tiết các thiền sinh trước đó check in trước mình đóng số tiền hơn cả gợi ý đó là những khoản lớn hơn, 1 triệu, 2 triệu…

Lúc ấy, mình thật sự… hụt hẫng.

Thành thật thì trong ví mình không có nhiều, và số tiền định đóng cũng thấp hơn mức “gợi ý” đó. Khi viết số tiền của mình vào bảng đăng ký, ánh mắt phụng sự viên vô tình nhìn sang, khóe môi khẽ nhếch nhẹ. Có thể chỉ là thoáng qua, nhưng mình lại thấy nhói.

Mình nhạy cảm lắm. Trước đây, những khóa thiền này rất gần gũi, có nhiều bạn sinh viên, người lao động bình thường cùng tham gia. Và chẳng lần nào các bạn "gợi ý" như lần này cả, những lần trước là có thùng phiếu thủy tinh, ai phát tâm thì tự bỏ vào chứ không bắt ép. Nhưng lần này thì mình thấy chẳng ai là không đóng tiền và lần này, đa phần toàn là những người có điều kiện, có của ăn của để tham gia khóa thiền. Mình chợt nghĩ: "nếu hôm nay có bạn sinh viên muốn tham gia thì làm gì có 500k cho hai ngày thiền? Nếu thực sự muốn tham gia mà không đóng tiền thì liệu bạn có được vui vẻ thực sự không? Nếu không đủ đóng thì, liệu họ có xấu hổ mà bỏ về không?"

Dù không ai ép buộc, nhưng bản thân mình lại tự thấy nặng nề. Kể từ lúc ấy, tâm trạng mình trùng xuống, chẳng còn hứng thú nữa. Cuối cùng, mình đăng ký 2 ngày tham gia, nhưng rốt cuộc chỉ tham gia nửa buổi rồi xin về sớm.


Trên đường về, mình tự hỏi: “Sao mình thấy người mệt và nặng nề thế nhỉ? Ở đó, chẳng ai làm gì tổn thương mình cả, nhưng sao mình vẫn thấy buồn?”
Và rồi mình nhận ra: tất cả là do cách mình nghĩ.

👉 “Người khác có thể làm ta buồn, nhưng chỉ ta mới làm mình khổ.”

Buồn – là cảm xúc tự nhiên, vì ta là con người, có trái tim.
Nhưng khổ – là sự lựa chọn, vì ta ôm giữ nỗi buồn quá lâu.

Người khác có thể châm ngòi cho nỗi buồn. Nhưng chính ta mới là người quyết định có để ngọn lửa đó thiêu rụi mình hay không.


Ví như cơn bão ngoài kia:

  • Ai cũng chịu chung gió giật, nước dâng.

  • Nhưng có người chọn đau khổ, có người lại chọn mỉm cười và sống cùng nó.

Sự khác biệt không nằm ở bão, mà nằm ở tâm thế.


✨ Vậy nên, mình nghĩ rằng:
Nếu sóng gió ập đến, hãy cứ bình thản mà đối diện.
Đừng nghĩ quá nhiều về quá khứ.
Đừng lo lắng quá nhiều cho tương lai.
Cứ làm hết sức trong hiện tại – đến đâu hay đến đó.

Khi ấy, bạn sẽ nhận ra một điều:
Đời vốn vô thường, khổ đau vốn dĩ chỉ là ảo ảnh.
Buông nhẹ một chút thôi, lòng ta sẽ nhẹ như gió.

  • 0 Comments

 

Hello xin chào bạn!
Chào mừng bạn đã đến với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"
Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này
Hiện tại mình đang chuẩn bị vào việc riêng nhưng thiết nghĩ có một việc cực cực "nóng", mình sẽ không tập trung được việc nếu như không nói hết ra những gì trong lòng. Và vì thế ngay lập tức tập này ra đời. Thiết nghĩ, nhiều cái nó cứ "ấy ấy" thế nào ý mọi người ạ, chịu luôn á, hôm nay mình sẽ hơi cục súc nhé!
💢💢💢💢

Có bao giờ bạn rơi vào tình huống bản thân muốn giữ cho mình một kế hoạch nho nhỏ thôi, nhưng rồi người bạn bên cạnh lại giận dỗi vì bạn không chịu chia sẻ cho họ biết? Mình đã từng trải qua chuyện này, và thực sự cảm thấy khá bực. Bực không phải vì bạn mình giận, mà bực vì rõ ràng mình đâu có nghĩa vụ phải công khai hết mọi điều trong đầu cho ai khác biết.

Mình vốn thuộc kiểu người thích im lặng, thích ấp ủ điều gì đó rồi mới chia sẻ khi đã sẵn sàng. Nhưng trong mắt một số người, đặc biệt là "bạn bè thân thiết", việc mình không nói ra lại giống như ‘giấu giếm’. Và từ đó, họ dễ hiểu nhầm rằng ‘mình không tin tưởng họ’. Thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Có những mong muốn, có những kế hoạch, chỉ đơn giản là mình chưa muốn nói, chứ không phải vì mình không coi họ là quan trọng.

Trong tình bạn, nhiều người hay có suy nghĩ rằng: “Đã là bạn thân thì phải kể với nhau mọi thứ.” Nhưng thử nghĩ xem, liệu có ai thật sự kể hết 100% mọi suy nghĩ trong đầu mình cho người khác không? Mình tin là không. Bởi mỗi người đều có một khoảng trời riêng, một ‘góc bí mật’ mà ở đó chỉ có bản thân mình hiểu và nuôi dưỡng.

Có một nghiên cứu xã hội học ở Mỹ cho thấy: hơn 60% người được hỏi tin rằng yếu tố giúp tình bạn bền lâu không phải là chia sẻ tất cả, mà là tôn trọng không gian riêng của nhau. Nghe thì đơn giản, nhưng thực hiện lại khó, nhất là khi đối phương kỳ vọng bạn phải ‘mở lòng’ nhiều hơn.

Mình nghĩ tình bạn cũng giống như một khu vườn. Có những cây hoa, mình sẵn sàng khoe cho bạn bè cùng ngắm. Nhưng cũng có những hạt giống, mình muốn âm thầm gieo xuống, chăm sóc một mình, rồi chờ đến khi nó nở hoa mới mang ra chia sẻ. Không phải vì ích kỷ, mà vì đó là cách mình cảm thấy an yên.

Thật ra, nếu tình bạn đủ vững, thì một vài khoảng lặng sẽ không khiến nó lung lay. Ngược lại, nó còn làm cho mối quan hệ trưởng thành hơn. Khi bạn hiểu rằng: ‘À, người kia cũng cần sự riêng tư’, thì đó chính là lúc bạn đang học cách tôn trọng và tin tưởng nhiều hơn.

Tại sao hôm nay mình lại chia sẻ điều này, vì mình đã và đang trải qua điều đó. Mình cảm thấy dường như những người xung quanh mình, kể cả là đã từng là người tốt nhất, người mình có thể chia sẻ mọi điều nhưng ở một phút chốc, một giây nào đó mà khi lời họ nói ra, bộc phát ra bên ngoài về mong muốn được biết "tất cả mọi thứ" từ lịch trình, hoạt động và tài chính của bạn. Thì kể từ khi đó, mình đã không coi đó là người bạn "thân, mến" nữa rồi. Chẳng phải mình quá khắt khe hay gì đó đâu, đây là cá tính của mình và mình nghĩ một người lịch sự thì chẳng ai phát ngôn như vậy cả, bạn thấy đồng tình không?. Và cũng là một lời khuyên cho bạn luôn, nếu chuyện tương tự này xảy ra 1-2 lần thì ok bỏ qua đi, nhưng nếu tiếp lần 3 thì bạn cần xem xét lại mối quan hệ này đi. Mới là bạn, không phải là gia đình hay gì, kể cả gia đình cũng không thể bắt ép bạn phải công khai những thứ bạn chưa muốn. Hãy thiết lập hệ thống niềm tin, mong muốn và phong cách sống cá nhân của mình. Chẳng cần nhân nhượng hay nhu nhược với bất kỳ ai làm gì, vì đó là vô nghĩa. Chưa kể chuyện mình nói ra, có khi lại đem lại kết quả ngược chiều như podcast đầu tiên của chuyên mục này mình nói đó. Cái gì hay khoe, hay bô bô kể ra trước khi hành động, thường hay fail lắm à. 

Vậy nên, nếu bạn nào đang nghe podcast này và từng giận dỗi vì một người bạn không chia sẻ hết mọi chuyện với mình, hãy thử đặt mình vào vị trí của họ. Đôi khi, điều giữ lại không phải là bí mật để xa cách, mà chỉ là một kế hoạch chưa sẵn sàng được công khai. Còn nếu bạn giống như mình, thích giữ lại một vài dự định riêng, thì cũng đừng thấy có lỗi. 

Vì quyền được im lặng, quyền giữ khoảng trời riêng – đó cũng là một phần rất quan trọng trong sự tự do cá nhân.

  • 0 Comments

Có bao giờ bạn tự hỏi… hạnh phúc thật sự trông như thế nào?
Nó có phải là những tiếng cười rộn rã, những chuyến đi xa, hay chỉ đơn giản là một buổi sáng tỉnh dậy, thấy mình còn bình yên trong căn phòng quen thuộc?

Hạnh phúc có thể đến khi ta đạt được một điều lớn lao… nhưng cũng có thể chỉ là một cái ôm, một ánh mắt, một khoảnh khắc nhỏ bé. Trong tập podcast hôm nay, mời bạn cùng mình lắng nghe, và cảm nhận… khi hạnh phúc mỉm cười nhé!

💓💙💚💛💜

Hello xin chào bạn

Chào mừng bạn đã đến với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"

Mình là Thanh Lê – tác giả của blog này.

Hôm nay, mình muốn cùng bạn chia sẻ một chút bình yên, một chút chậm rãi, để ta cùng ngồi lại và nói về hạnh phúc. Có một bộ phim khiến mình nhớ mãi, tên là “Đi đến nơi có gió”. Bộ phim không có những tình tiết cao trào, không hề kịch tính, chỉ là một câu chuyện đời thường chậm rãi. Vậy mà lại khiến người xem thấy lòng mình nhẹ bẫng. Xem xong, mình nhận ra: 

Hạnh phúc không phải là điều gì to tát. Nó giống như một làn gió mát khẽ lướt qua, đủ để ta thấy bình yên trong tâm hồn.

Trong phim, nhân vật chính rời bỏ nhịp sống vội vã nơi đô thị để tìm về miền quê. Ở đó, giữa thiên nhiên và con người hiền hậu, họ tìm lại được chính mình. Mình nghĩ nhiều khi chúng ta cũng vậy: vội vàng, bon chen, mải mê theo đuổi mục tiêu… đến mức quên mất cảm giác “được sống”. Rồi có lúc ta ước ao có một “nơi có gió” cho riêng mình.

Nhưng thật ra, hạnh phúc đâu cần ở một nơi xa xôi.
Nó không nhất thiết phải gắn với chuyến đi, điều lớn lao hay thành công rực rỡ.
Hạnh phúc đôi khi chỉ là một sáng thức dậy, còn nghe tiếng chim hót ngoài hiên. Là một bữa cơm gia đình với tiếng cười rộn rã. Là một cái ôm, một lời hỏi han, hay thậm chí là khoảnh khắc bạn ngồi yên, nhấp một tách trà nóng và mỉm cười với chính mình.

Mình từng có giai đoạn chán nản với công việc. Sáng thức dậy, mình chỉ muốn tìm một lý do nào đó để không phải đến công ty. Mình đã xin nghỉ không lương nhiều lần, chỉ để ở nhà. Lúc đó, mình tự hỏi: “Mình đi làm vì cái gì? Vì tiền? Vì cơ hội? Hay vì điều gì khác?”

Rồi mình nhận ra, hạnh phúc không đến từ việc chạy theo kết quả. Vì có đạt được rồi, niềm vui cũng chỉ thoáng qua. Hôm sau, mình lại tiếp tục lao vào vòng lặp mục tiêu mới. Cuối cùng, hạnh phúc hay không, đều do tâm mình cảm nhận. Nếu biết đủ, mình sẽ hạnh phúc. Còn nếu không, sẽ chẳng bao giờ thấy đủ cả.

Trong những ngày nghỉ đó, mình bắt đầu viết ra: hạnh phúc với mình là gì.
Là một buổi sáng khởi động nhẹ nhàng.
Là tự nhắc mình biết ơn vì được sống thêm một ngày.
Là một bữa sáng ngon miệng, ăn không vội vàng.
Là nghe một bản nhạc, một bài pháp thoại, hay đi dạo giữa thiên nhiên.
Là được đọc sách, viết vài dòng, hoặc đơn giản ngồi yên ngắm mưa rơi.

Hóa ra, hạnh phúc thật sự đơn giản đến vậy.

Có lần, mình nhìn thấy một ông bà cụ già, khoảng ngoài bảy mươi, tự chở nhau trên chiếc xe đạp cũ, đi qua con phố trong ánh chiều buông. Chỉ là một khoảnh khắc nhỏ thôi, nhưng lại khiến mình thấy vui lây, hạnh phúc lây.

Hay câu chuyện về một người khuyết tật nghèo khó mà mình từng biết. Anh mất đi đôi chân, nhưng không buông xuôi. Anh đi nhặt ve chai, tháng kiếm được hơn hai triệu. Giữ lại một phần ít ỏi để sống, phần còn lại gửi về cho bố mẹ và làm từ thiện. Nghe xong, mình vừa cảm phục, vừa thấy hổ thẹn. Bởi rõ ràng, hạnh phúc không nằm ở việc có nhiều hay ít, mà nằm ở chỗ mình biết đâu là đủ, và sẵn sàng sẻ chia.

✨ “Hạnh phúc là khi ta kịp nhận ra… điều nhỏ bé cũng có thể làm trái tim mỉm cười.”

Bạn thấy đúng không?
Nhiều khi, chính những điều nhỏ bé lại khiến ta cảm thấy bình yên và biết ơn nhất.

Vậy nên, hãy cứ nỗ lực và sống trọn vẹn từng ngày. Có thể hôm nay chưa như ý, nhưng rồi sẽ qua nhanh thôi. Và biết đâu, ngay lúc này, hạnh phúc đã khẽ mỉm cười bên cạnh bạn rồi.

💓💙💚💛💜
Cảm ơn bạn đã lắng nghe podcast hôm nay.
Mong rằng, bạn sẽ luôn tìm thấy những khoảnh khắc dịu dàng và an lành trong cuộc sống của mình.

  • 0 Comments

Hello xin chào bạn!

Chào mừng bạn đã đến với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"

Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này

Sau bao lâu chiến đấu tâm lý bên trong thì mình nghĩ hôm nay là ngày thích hợp để ra lò chuyên mục mới, một chuyên mục hứa hẹn ít nhất 5-6 lần ở các podcast trước rồi. Bạn đoán là mục gì không? Gợi ý là cái mục mà mọi người ai cũng muốn biết nhưng ai cũng ngại nói, vì nói ra nó ngượng ngùng, nói ra cũng thêm cay đắng và nói ra lại càng thấy bất hạnh hoặc khổ đau hơn. Hehe nhưng cũng có cả phản ứng ngược nhé, nói ra càng thêm hạnh phúc, càng thêm yêu đời, càng thêm có niềm tin. Cái gì chứ cái này là nhiều người tâm sự lắm đây nè.

🎙️ Và chuyên mục mới đó, giới thiệu nãy giờ đó chính là: "Bạn vàng hay bạn than!". Ở đây, chúng ta sẽ cùng ‘bóc phốt’ những kiểu bạn trên đời: từ bạn vàng sáng chói, chỉ cần gọi là có mặt, cho đến bạn… than đen sì, gặp là chỉ thấy ám khói cuộc đời. Không phải để dìm ai, mà để cùng cười, cùng gật gù: À, thì ra đó mới là ‘chân dung’ của tình bạn. Nào, cùng vào chuyên mục xem hôm nay chúng ta gặp bạn vàng hay bạn than nhé!”

👉👉💘💙💚💛💜💨💨

Trong chuyên mục này, mỗi khi mình phát sóng sẽ lên 1 keyword chính, key đó sẽ trải dài và xuyên suốt cả một tập. Và tập này mình sẽ đề cập tới key "giữa bồi đắp niềm tin và làm nhạt dần sự chia sẻ"

Một lời góp ý chân thành có thể là chiếc cầu nối…

Một câu nói phủ nhận có thể làm đối phương cụt hứng ngay lập tức.

Trong tình bạn hay các mối quan hệ nói chung, việc đưa ra lời khuyên là điều rất tự nhiên. Khi thấy bạn bè gặp khó khăn, ta muốn giúp họ nhìn vấn đề sáng tỏ hơn, muốn chia sẻ kinh nghiệm để họ bớt khổ tâm. Thế nhưng, đã bao giờ bạn rơi vào tình huống: mình chỉ định chia sẻ một quan điểm, một mong muốn mà đã bị đối phương phủ đầu, phản bác và phụ định điều mình nói, chưa kể sẽ nói những lời lẽ làm mình tụt mood, khiến mình hoang mang hay chưa?

Mình nghĩ là bạn sẽ có, ít nhất 1-2 lần trong đời. Còn từ những lần sau đó thì phải xem xét lại phía bản thân mình, cùng theo dõi hết để nghe câu chuyện của mình bạn nhé. Ranh giới của hai việc bồi đắp niềm tin và nhạt dần khoảng cách nó chỉ cách nhau chưa tới 1 bước chân, chưa tới vài giây để thốt ra lời nói hoặc chưa tới 1 cái chớp mắt hay một cái cười nhếch mép hoặc một cái thở dài. Mình nói trước, mấy bạn mà mình trải qua nó sẽ khiến bạn cảm thấy wow nhiều hơn là ngạc nhiên đó😋

Chúng ta sẽ thực sự tinh tế nếu như biết lắng nghe, biết nói đúng lúc, đúng hoàn cảnh và im lặng lúc cần thiết, nếu như vậy thì bản thân mình đã trở thành một người đồng hành đáng tin cậy và không trở thành vết cứa vô tình trong cuộc đời của bất cứ ai hết.

Khi mình muốn chia sẻ điều gì đó cho một ai, điều đó đồng nghĩa đối phương là một người mình tin tưởng, một người bạn hoặc là người mà mình tin họ sẽ đóng góp cho mình một ý kiến hoàn hảo. Người đó sẽ là người biết lắng nghe và tôn trọng, người đó có khả năng đặt mình vào hoàn cảnh của bạn để cho lời tham khảo mà không hề ép buộc bạn phải làm như những gì họ góp ý. Nhưng bạn biết không, mấy ai có thể luôn TỈNH TÁO và TRÍ TUỆ để lựa chọn đúng đối phương có đủ tố chất kia. Thường lại rơi vào trường hợp "xít rịt" hơn là người mang trong mình trạng thái phủ nhận. Thay vì đồng cảm hay tập trung thì người đó chỉ có trong mình suy nghĩ, cảm xúc muốn nói người kia đang nói sai, đang làm sai.

Ví dụ: 

Khi một người than thở: “Tớ thấy mệt mỏi quá vì công việc.”

Nếu là bạn vàng sẽ nói: “Có lẽ cậu nên thử sắp xếp lại lịch hoặc cho mình một ngày nghỉ, biết đâu sẽ đỡ hơn.”

Nếu là bạn than sẽ bảo : “Mệt gì mà mệt, người ta còn làm gấp đôi cậu mà có than đâu. Động tí kêu mệt, động tí tiêu cực”

Bạn thấy không, chỉ khác nhau vài từ thôi, mà hiệu ứng để lại hoàn toàn trái ngược.

Thực ra, không phải ai cũng CỐ TÌNH làm bạn mình tổn thương. Nhưng trong quá trình nói chuyện, ta rất dễ vượt ranh giới nếu:

Ta chỉ chăm chăm muốn chứng minh “mình đúng”.

Ta hay bắt đầu câu nói bằng: “Không phải vậy đâu…”, “Nhưng mà…”, “Thực ra…” – những cụm từ vô tình phủ nhận cảm xúc.

Ta so sánh họ với người khác để “dạy dỗ”.

Ta không nhận ra biểu hiện im lặng hay cụt hứng của người nghe.

Một lời khuyên nếu thiếu sự đồng cảm, rất dễ trở thành sự phủ định.

Mình lấy một ví dụ từ câu chuyện của chính mình cho bạn nghe nhé:

Trước đó, mình từng rất thích bộ môn tâm lý học, mình muốn đi học ngay lập tức sau khi bản thân tự tìm hiểu về sự tuyệt vời cũng như kỳ diệu của bộ môn này. Mình thấy mình có khả năng học và không lười biếng, mặc dù đã học xong đại học rồi, chẳng phải áp lực việc gì nữa nhưng mà cái mình thích thì mình vẫn muốn tìm hiểu. Mặc dù cái ngành mình đang làm ngoài thực tế nó không quá liên quan tới phân tích tâm lý nhiều. Mình thấy học không thừa, nhất là tâm lý, cái môn có tính áp dụng rất lớn trong đời sống xã hội hiện nay. Nếu bạn học, bạn cảm nhận được, bạn có thể hiểu được thì bạn có thể hiểu được những người bạn xung quanh mình một cách sâu sắc, hơn thế nữa là có thể giúp ai đó nhận ra hành trình đi tìm nội tâm rồi sau đó tìm hướng hiểu và thấu hơn về chính mình. Hay lắm, mình chỉ muốn đi học ngay và luôn. Nhưng cái đợt đó là mình vẫn hơi 50/50, nói thật là lo về tiền bạc và lo nữa là sợ vẻ bề ngoài thì nó đẹp đẽ nhưng đi sâu rồi thì lại khai phá như quặng than là chết dở. Vì thế mình hay lựa chọn bằng cách nói chuyện với người mình tin tưởng. Đợt ý mình chỉ nói với 2 người (hai người đó là mình tiếp xúc thường xuyên với họ, họ là người hiểu cá tính của mình nhất).




Đây là hội thoại với chị bạn mình, mình rất muốn chia sẻ cho bạn. Vì ở đây có sự lắng nghe, quan tâm và ủng hộ. 
Ngoài ra, cũng vẫn là mong muốn đó khi mình nói chuyện với một người bạn khác, mình sẽ không share hội thoại lên đây mà chỉ nói đại ý thôi heng. Đại ý là:
Tớ nghĩ cậu không nên, vì nó chẳng liên quan đến ngành học của cậu
Cậu xem nếu đi bán hàng thì ứng dụng nó cái gì?
Học cũng phí tiền, làm nghề cũng không đúng chuyên môn đâu
Bạn hiểu ý mình không?

Mình nghĩ là bạn hiểu vì chắc hẳn bạn cũng là độc giả, thính giả của mình nhiều năm rồi. Mình cảm thấy như đang bay mà nó hẫng một phát đứng hình luôn ý. Chỉ mới là suy nghĩ thôi mà, đã làm đâu, chỉ đơn giản là nhờ mọi người tư vấn thêm nhưng mà luồng 2 chưa kịp nói là dập tắt khéo sắp khét bay màu luôn rồi. Mình thấy tụt dốc năng lượng cực kỳ sau khi nghe lời bạn thứ 2 nói với mình. Thực ra mình không giận bạn nhưng mà cách bạn đang làm, đang phản ứng với câu chuyện của mình chia sẻ nó khiến mình chưa hài lòng và có chút buồn mà thôi.

Thường mình rất mong muốn và mình nghĩ bạn cũng vậy, muốn mình có người bạn chất lượng để khi mình cần bạn sẽ tới, chẳng cần lúc nào cũng phải luôn 24/24 ở và nói chuyện, chỉ cần khi có việc bạn sẵn sàng là người giúp mình và bạn như cây nam châm điện có thể kích năng lượng của mình lên, cho dù là mình gặp trường hợp gì khó khăn tới đâu đi nữa. Vì vậy mình luôn luôn có sự chọn lọc và trong trường hợp này cũng vậy. Mình sẽ không bỏ bạn 2 kia chỉ vì bạn nói như vậy nhưng mình chắc chắn sẽ không bao giờ kể hay tâm sự gì về chuyện của mình cho bạn nữa.

Câu chuyện thứ 2 là chuyện người bạn mang năng lượng tiêu cực. Nhân vật chính ở đây trải nghiệm vẫn là mình nha mọi người. Chả là mình cũng có một người bạn cũng thân thân, không hẳn quá thân nhưng hai người cũng hiểu hiểu về tính cách của nhau, biết nhau muốn gì, cần gì và rất quan tâm tới cảm xúc của nhau. Nhưng có một cái ranh giới giữa bạn kéo mình lên và kéo mình xuống nó cũng chỉ cách nhau một câu chuyện mà thôi. Khi mình và bạn cũng thân, cảm nhận 2 bên có thể chia sẻ được thì bạn biết không, những tháng ngày sau đó mình tới tấp bị bạn phang cho mấy câu chuyện như cung đấu ở nơi bạn sống, nơi bạn làm việc và cách bạn bày tỏ quan điểm riêng của mình. Mình nghe 1-2 lần mình cũng thấy có chút cảm thông nhưng tới lần 3 và nhiều lần sau đó, mình lại thấy người mình đang trò chuyện này họ có cái "tôi" rất lớn và sự bảo thủ cao, họ không chấp nhận cái điểm còn thiếu của bản thân và sửa đổi mà họ luôn chê trách, chỉ trích người khác, về cách họ đối xử với mình. Lúc nào cũng nói với mình rằng tớ không để ý mấy chuyện người ta làm xấu với mình nhưng thực tế lại rất để ý và nhớ rất chuyên tâm, nên kể chuyện với mình không thiếu chi tiết nào cả. 

Mình thấy mình không có nhu cầu tiếp tục mối quan hệ bạn bè với người hay đóng vai nạn nhân như thế này!
Nhiều lần mình cũng định nói, với mong muốn giúp bạn thoát khỏi cái suy nghĩ tự kìm hãm mình đó để tốt hơn nhưng rồi đành thôi. Vì mình biết, nói ra bạn sẽ tự ái và sẽ không còn thiện cảm với mình nữa, biết đâu mình lại là một vai ác trong câu chuyện của bạn ấy với một người khác thay thế mình. Thôi thì năng lực mình chưa đủ mạnh để cảm hóa bạn, nên là thôi, mình lựa chọn làm phai dần mối quan hệ này và không tiếp tục nữa. 

Các bạn ạ, mới chỉ 2 câu chuyện thôi nhưng mình cũng thực sự đặt ra một câu hỏi lớn trong đầu là:

Tại sao trên đời mình lại phải tiếp xúc với những người mang năng lượng tiêu cực tới vậy nhỉ

Nếu mỗi cảnh diễn ra là một bài học, vậy bài học ở đây của mình là gì ?

Trả lời cho câu hỏi tự đặt ra sau quá trình nghiền ngẫm của bản thân thì mình thấy rằng:

1- Mình phải tiếp xúc với người tiêu cực để nhận biết "tiêu cực" là thế nào, hành động nào, cử chỉ nào, thái độ nào nói lên cảm xúc đó. Và quan trọng hơn bản thân nghĩ xem, mình có phải là người đang giống họ hay không, mình cần phải làm gì khi có những người bạn như vậy?

2- Bài học 1: Học cách lắng nghe và nói sau

Khi một ai đó chia sẻ với bạn điều gì, chắc hẳn họ tin tưởng và quý mến bạn vì vậy đừng để điều này sẽ mất đi nếu như bạn không đủ khéo léo để làm điều đó. Hãy học lắng nghe thật kỹ, nếu có thể chia sẻ, hãy chia sẻ. Còn không thì hãy im lặng và nói, mình cũng chưa biết phải làm thế nào để cho bạn lời khuyên vì thú thật mình chưa từng trải tới vấn đề này như bạn, nếu bạn muốn ai đó lắng nghe thì mình sẽ là người lắng nghe bạn. Hãy học cách nói lời ái ngữ, nói lời không làm tổn thương người khác và cả chính mình, đừng để câu chuyện tự tới hồi kết ngay sau khi kết thúc trò chuyện

Bài học 2: Thừa nhận cảm xúc

Một câu đơn giản như: “Mình hiểu là cậu đang rất mệt mỏi.” đã đủ để đối phương cảm thấy được sẻ chia. Mình sẽ không nói lời làm đau người khác ví dụ chê trách, tại sao, vì sao, yếu quá hay là tiêu cực quá. Mình không muốn người khác nói mình như vậy, nên mình sẽ không làm điều tương tự với người khác

Bài học 3: Dùng ngôn ngữ gợi mở, không áp đặt

Thay vì “Cậu phải…”, hãy thử “Nếu là mình thì mình sẽ…”. Thay vì “Cách đó sai rồi”, hãy nói “Có một cách khác cậu có thể tham khảo”. Nếu ai đó nói với mình về một dự định của họ, mình sẽ gợi mở khuyến kích nhiều hơn là bác bỏ nó. Đương nhiên cùng tùy vào việc gì, nếu việc đó không làm hại ai, không vi phạm đạo đức thì nên ủng hộ hơn là bảo chả có ý nghĩa gì với cuộc đời bạn, đúng không nào😊

Bài học 4: Đặt sự đồng hành hơn là phán xét

Lời khuyên tốt là lời khuyên khiến bạn bè cảm thấy: “Mình có thêm lựa chọn và mình không cô đơn.”Trong mọi mối quan hệ, đặc biệt là tình bạn, sự tinh tế nằm ở chỗ biết khuyên để nâng đỡ, chứ không phản bác để phủ nhận. Một người bạn vàng không phải là người luôn đúng, mà là người biết lắng nghe và biết giữ ranh giới mong manh này.

Bài học 5: Hãy buông và thanh lọc

Mình biết, cho dù là người kia có lỡ lời nói bạn một điều gì đó không vui thì cũng cứ bình tĩnh, sau đó thì hãy quán và cảm nhận. Nếu bạn cảm thấy mình còn có thể tiếp tục mối quan hệ này, thì hãy lựa một thời điểm thích hợp để nói lời tâm sự hay chia sẻ về những gì mình thấy tốt cho bạn và bạn cần thay đổi để tốt hơn. Còn nếu cảm thấy không thể cứu vãn thì buông và chạy ngay đi bạn ạ, đời sống được mấy đâu sao phải khổ. Thế giới 7 tỷ người, bạn đầy ra thiếu gì mà phải víu vào người chẳng ra gì. Nhớ nhé, đừng để mình phải khổ.

💙💚💛💜💦

Hôm nay tới đây thôi nha, mình chia sẻ cũng khá dài rồi, vì đây là chuyên mục mình thích nên mình muốn lấy nhiều ví dụ và chia sẻ nhiều hơn. Qua nghe podcast nếu như bạn lời đọc nhá. Chúc các bạn có một ngày ý nghĩa, nhớ là hãy yêu thương bản thân mình thật nhiều nhé💓

  • 0 Comments

Hello xin chào bạn!

Chào mừng bạn đã đến với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"

Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này

Hôm nay là đầu tuần, mình cầu chúc cho bạn nghe được podcast hay đọc được những dòng chữ này một tuần mới tràn đầy hứng khởi, nhiều niềm vui và may mắn. Hiện tại có ai thắc mắc rằng, uầy sao tuần này mình lại lên podcast mà lại đúng đầu tuần không? Hì hì... mọi thứ đều do suy nghĩ mong muốn của mình, hôm nay mình muốn và cứ thế lên bài thôi. Cứ cách một quãng ngắn mình lại lên bài, dạo đây là thấy các bạn cũng bận rộn cả rồi, nhưng mà cũng nhiều suy tư quá nhỉ, mình thấy mình ít lên bài nhưng mà mấy cái bài tâm sự nói chuyện vu vơ lại bắt đầu chuẩn bị on top trong các chuyên mục mình lên rồi. 

Mình hiểu mà, không cần nói nhiều, chúng ta tương thông với nhau về cảm xúc nên vì thế mới có mình ở đây và bạn ở bên đó. Làm sao cho một ngày mình trôi qua cảm thấy có niềm vui, có tiếng cười và đêm ngủ ngon là quá mãn nguyện rồi. Sao rồi, hôm nay bạn có đi làm không hay các em sinh viên dạo này thế nào rồi, tân sinh viên chuẩn bị tới đâu và các anh chị lớn chuẩn bị công tác đi tìm việc thế nào rồi. Ai cha... cũng nhiều việc đó, nhưng cứ làm từ từ chậm rãi thôi, việc gì cũng có thể hoàn thành mà, cứ chill và thư giãn ra nhé.

Gần đây mình bắt đầu hình thành lại thói quen dậy sớm và tập thể dục, trong lúc tập thì mình có nghe một số podcast chào ngày mới, thông điệp cuộc sống. Tâm hồn thư thái và hòa quyện vào những lời chúc phúc mình tự nhiên thấy yêu cuộc sống này đến lạ. Mình cảm nhận được ánh sáng len lỏi qua cửa sổ, mình nghe được tiếng gà gáy, nghe được những âm thanh náo nhiệt từ khu chợ cóc gần nhà, nghe được cả những ai đó đang đi bộ và rêu rao vài câu hát lời chào. Ôi chỉ cần như vậy thôi là mình đã thấy một buổi sáng này vô cùng tuyệt vời với bản thân rồi. Tập xong ngồi hít thở thêm một chút, mình lại nghĩ ra là lâu rồi mình không có chia sẻ những điều diễn ra trong cuộc sống, niềm vui nỗi buồn hoặc một vài cái gì đó lên trên trang cá nhân của mình. Thực tế nếu bạn có nghe thì năm nay là năm nhân quả xoay vòng rất nhanh, nhiều cái cũng cần "KIÊNG CỮ" thì nghe chừng là tốt hơn. Bớt miệng nói một chút, bớt khoe khoang, giảm tiêu cực và quay về bên trong nhiều hơn. Điều này mình cũng có chia sẻ ở đầu năm rồi, chỉ có những bạn theo dõi ruột thì sẽ biết điều đó. Trước kia hồi làm sinh viên, mình lên bài chuẩn lắm, ngày nào đúng hẹn ngày đó. Nhưng giờ cũng khác một chút rồi, khác ở chỗ trước kia thì cái gì cũng nói, ít chọn lọc và chạy theo deadline mình tự tạo ra nhiều hơn. Nhưng rồi giờ khác rồi, mình cũng bận nhiều việc và quan trọng là mình sẽ chỉ chia sẻ những gì mà mình cảm thấy nó cần được nói ra và có thể giúp ích cho ai đó, nếu không mang lại ý nghĩa gì thì mình sẽ hạn chế nhất có thể (không phải là tuyệt đối nha vì cảm xúc mà thỉnh thoảng có mấy bài suy suy chút heng). 

Có vẻ như là quảng 3 tháng vừa rồi nó là nốt đô của mình á mọi người (diễn tả như nào nhỉ, nó là đô nhưng vừa là đầu vừa là cuối ý). Lúc đầu thì trầm, lúc sau thì cao vút lên (bật podcast nhé, mình sẽ diễn tả đoạn này qua âm thanh). Năm nào mình cũng vậy, mọi quãng thời gian của mình diễn ra nó đều có đoạn thăng và trầm trong một năm. Có những lúc chẳng cần phải nghĩ gì làm gì thì mọi thứ nó vẫn diễn ra đủ đầy và như ý. Nhưng cũng có những lúc thực sự là bất lực, là những chuyện nó không đâu xảy tới, những thứ mình nghĩ chắc là nó sẽ chẳng bao giờ tới với cuộc đời mình thì nó lại liên tiếp xảy ra như những phát súng liên thanh làm mình không đỡ được. Nghĩ lại thì thấy như mình mới trải qua thời chiến vậy, như đi đánh trận luôn, không hề nói quá một chút nào nhưng chỉ 2 tháng thôi mình chuyển 3 ngôi trọ và hiện tại là ngôi thứ 4. Lạy các cụ phù hộ cho con ở yên ổn để tiếp tục công việc. Kể ra thì nó vừa bất lực, vừa giận mà vừa buồn cười. Để mình kể đan xen và lồng với chủ đề ngày hôm nay cho bạn nghe nhé, chủ đề hôm nay là: "Chúng ta xứng đáng có cuộc sống tốt đẹp hơn!"

Đây là một câu slogan đi theo mình từ đầu podcast đến tận bây giờ và đến hiện tại mình vẫn luôn bám theo nó là kim chỉ nam để bước theo. Câu chuyện bắt đầu kể từ thời điểm mẹ mình bị ốm. Nói thẳng ra thì mẹ mình bị u ở tuyến giáp khoảng 2 năm nay rồi, nhưng đi khám ở nhà thì bác sỹ nói là u lành và cứ để theo dõi 3-6 tháng/lần. Mẹ mình thì cực kỳ chăm sóc sức khỏe, chỉ cần có dấu hiệu khàn cổ, mệt mỏi chán ăn là mẹ mình đi khám rồi, chưa cần đến định kỳ luôn. Và cái lần khám gần nhất thì bác sỹ có nói rằng ở 2 bên cổ mẹ mình xuất hiện tế bào lạ, nghi là ung thư. Hôm đó đi khám về mẹ mình lo lắng lắm, nghĩ là mình bị sao rồi, nghĩ những điều tồi tệ. Đợt đó là trùng với đợt mình về thăm nhà, mình có bảo mẹ lo bàn giao sổ sách cuối năm khen thưởng cho học sinh xong đi, rồi xuống Hà Nội con đưa mẹ đi khám xem họ bảo như thế nào. Mẹ mình đồng ý và đúng hơn 2 tuần là bàn giao xong và bắt đầu xuống chỗ trọ mình. Đương nhiên là xuống trọ rồi, mình làm gì có nhà đâu, chỉ đơn giản là ở trọ và đi làm ở dưới này thôi. Đợt ý thế nào mình lại đang chán chán công việc, chán mọi người mình tiếp xúc và ngán ngẩm mọi thứ xung quanh. Mình ở chung với một người, người đó thì mình quen khi học đại học, học cùng lớp và đã ở chung khoảng hơn 4 năm nay rồi. Tính cách của bạn đó và mình trái ngược hoàn toàn, nhiều lúc cũng nghĩ thầm ủa sao mà sống được với nhau đến tầm nay mà hay vậy nhỉ, phục mình ghê. Mình hiểu rõ tính cách của bản thân, mình rất dễ chán, dễ nóng và thiếu kiên nhẫn vậy mà ở với người này một thời gian lâu tới không thể tưởng tượng như vậy. Đến giờ mình đã biết câu trả lời rồi và mình sẽ chia sẻ cực kỳ chi tiết ở podcast lần sau khi nói với các em sinh viên nhé. Quay trở lại về việc mẹ mình xuống Hà Nội thăm khám, đợt này có cho cả em gái mình xuống nữa. Em mình bị bệnh bẩm sinh từ bé, mỗi năm đi khám có khi lại ra một bệnh khác và cái bệnh kỳ lạ không rõ nguyên nhân làm sao, chỉ có thể uống thuốc duy trì mà thôi. Đợt đó 1 tuần nắng đổ lửa, nóng tới mức bật quạt mà cảm tưởng như quạt hơi khói bếp lửa vào người, mồ hôi nhễ nhại lại còn có cả côn trùng muỗi nữa, không thể tránh việc buông màn, mà buông rồi thì quạt chả tới, cũng không đủ mát. Bạn có tự hỏi sao mình không bật điều hòa không, câu trả lời đơn giản thôi, nhà trọ mình ở này là một ngôi nhà cũ và họ chẳng có gì ngoài cái xác nhà và mái dột nát. Mọi thứ không có gì nên mới để giá thuê rẻ. Mình và người kia cũng mới ra trường, dường như ở với cái khổ nó quen dần rồi, cũng chẳng thấy nực người lắm, nhưng mẹ mình và em mình thì đúng là cực hình khi xuống đây mấy ngày với mình. 

Đi thăm khám thì em mình được bác sĩ kê thêm thuốc và về uống duy trì, nhưng mẹ mình thì được bác sỹ chỉ định phải mổ ngay vì khối u kia là ung thư, nếu để lâu sẽ không tốt cho sức khỏe. Chuẩn đoán là ung thư quyến giáp thể nhú, đây là một bệnh ung thư thường gặp và không quá nguy hiểm như các bệnh u thư khác, nhưng nếu không chữa trị dứt điểm thì về sau sẽ gặp nhiều rắc rối. Mất công đi lại xuống tới tận đây rồi thì mẹ mình quyết định sẽ thực hiện mổ luôn. Nhưng bạn biết không, không phải cái gì muốn mà được ngay, nếu như mọi người hay nói tiền có thể giải quyết tất cả thì mình thấy đúng nhất là khi áp dụng trong bệnh viện. Tiền khám tổng hơn 5tr và bác sĩ có nói là phải chờ xếp lịch, lịch đông quá nếu mà chờ quá 2 tuần thì lại phải mất tiền khám tổng quát và xét nghiệm lại. Nhà mình mọi người đều nói là thôi đi tiền đi, lót chút ít để việc mình được giải quyết cho nó nhanh. Quyết đi theo hướng đó mà mọi người hay gọi là dịch vụ rồi mà vẫn còn phải chờ thêm 2 ngày. Một ngày ở nhà và một ngày nhập thủ tục để nhập viện. Ngày đó mình cho em gái về quê, chỉ có mẹ và mình ở trọ cùng bạn kia thôi. Được cái trọ này mình ở cũng gần 1 năm, có nhiều chuyện kỳ quái nhưng mà cũng vẫn trộm vía ở được tới giây phút đó. Bạn đó ở tầng 2, mình ở tầng 1. Đêm nằm trằn trọc, chắc có lẽ vì lo lắng nên mẹ mình khó ngủ. Hôm ở nhà 1 hôm chờ mổ thì mẹ mình ở 1 mình và mình vẫn đi làm. Nghĩ lại thì mình thấy hối hận và thương mẹ quá. Mẹ ốm đau mình không giúp được gì cả, đến cái nơi ở cũng không ra hồn (thực sự cái nhà đó chỉ là nơi ghé tạm ngủ tối rồi đi làm thôi, mọi thứ nó cũng kỳ bí mà khó kể lắm, có dịp mình sẽ kể chi tiết). Mẹ mình thấy cuộc sống mình đang ở như này không đảm bảo, không có chút gì gọi là ổn cả, nó mang tính kham khổ nhiều hơn, nó mang tính cực nhọc nhiều hơn so với những gì bố mẹ ở quê mường tượng ra. Và sương sương vài chi tiết là mọi người đã cảm nhận được rồi nhé, bây giờ mới là phần chính này, phần khơi đuốc cho những sự kiện sắp tới của mình.

Phần này gõ ra chắc lúc ngồi thu sẽ không thấy cảm xúc đâu, nên là mình viết tới đây thôi nha, còn lại qua podcast nghe cho đỡ mỏi mắt heng.

Chúc bạn một ngày an lành 💓

  • 0 Comments



xin chào bạn!

Chào mừng bạn đã đến với: Blog tôi viết, tôi tâm sự

Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này

Lâu lắm rồi mình không có giây phút lặng trong cuộc sống thường ngày như thời sinh viên. Tự nhiên ngồi lại, mình lại nhớ cái khoảnh khắc như xưa ấy đến thế. Sáng đi học, chiều về ngủ nguyên 1 buổi chiều, tối đi tập thể dục, dẩy đầm với các cô bác ngoài công viên. Tối về ăn linh tinh, hoặc đi chơi lượn khắp phố như cá cảnh. Dù có buồn hay tâm trạng thì cũng chỉ một chút chút, hôm sau hoặc mấy hôm nữa là bình thường. Nhưng giờ kiếm lại giây phút ấy sao mà khó đến thế

Thực ra nói khó thì hơi "quá", vì cơ bản mình chưa có gì vướng bận cho tới thời điểm này. Chưa người yêu, chưa chồng, chưa con, chưa gì cả, vẫn độc thân và ở trọ. Chỉ là mình bị xoáy vào công việc nhiều, không có thời gian chăm sóc bản thân như trước thôi...

Hmmm... biết sao giờ nhỉ, người lớn hay bảo mình là mọi thứ đều phải đánh đổi, có phải bây giờ mình đang thấm dần câu đó hay không nhỉ. Mấy hôm cứ thỉnh thoảng lại thấy các bài viết của những người bạn cùng tuổi nói về vấn đề thất nghiệp, thất bại trong công việc, bị chỉ trích, bị dập khuôn, bị ép buộc làm việc mình không thích, bị kìm hãm, bị stress,... Ôi vô vàn các lời than và bài viết. Mình đọc nhiều đâm ra cũng đồng cảm phần nào

Mình nhận thấy một điểm chung của mình và các bạn đó là rất muốn được khẳng định mình, rất muốn được công nhận. Nhưng cái mình muốn và cái thực tế nó khác xa và nó lạ lẫm hơn trong trí tưởng tượng nhiều. Việc thì vô vàn đấy, nhưng làm được lại là cái khó khác. Làm được cái khó này rồi thì lại còn có cái khó hơn rất rất nhiều. Mình hiện tại mong muốn lớn nhất là có sức khỏe thể chất và sức khỏe tinh thần tốt, sau đó kiếm thật nhiều tiền để tự chủ cuộc sống. Từ khi ra trường tới giờ, đúng ra là kể từ khi đi làm thì mình trộn vía may mắn là không cần phải bố mẹ ở nhà gửi tiền lên cho nữa. Ước mơ tự chủ được bắt đầu hình thành, nhưng đánh đổi lại sự chai sạn về mặt cảm xúc và chai sạn về ngoại hình

Mình đi làm sale, cần phải sử dụng lời ăn tiếng nói rất nhiều. Có khi cùng một sản phẩm đó nhưng cách truyền đạt của bạn hay hơn, bạn biết cách nói trúng ý khách muốn, bạn có ngoại hình dễ nhìn, bạn biết "ăn nói", thì tự dưng sẽ có nhiều mối làm ăn tới đến mà cản không kịp. Nhưng tự hỏi, mấy ai thích và yêu được nó mãi, có lẽ là những người đam mê lớn, hoặc đây được xác định là đích thứ 1 để đạt, còn sau này trong tương lai sẽ có những cái đích khác. Mình là quan điểm thứ 2 đó, đây sẽ không phải đích cuối của mình. Mình sẽ không dừng lại ở đây, dừng lại ở vị trí này, với mức lương này. Không và không bao giờ, quan điểm của mình là cuộc sống không ngừng vận động và phát triển, thì mình cũng như vậy. Mình chọn xoay chuyển và ứng biến kịp thời với thời cuộc. Nói thì dễ nhưng làm sẽ khác, cơ bản mình tự tin vào chính bản thân mình, mình tin chắc chắn rằng sẽ có một công việc nào đó nhất định phù hợp với bản thân mình. Tiện đây mình cũng muốn tâm sự mỏng một chút với ai đó công việc đang chưa ổn định, chưa như ý. Thực ra mọi thứ diễn ra đều có ý nghĩa cả, có những quảng đường dài, cần phải nghỉ chân rồi mới có thể tiếp tục bước tiếp. Vì thế hãy cứ thong thả và thoái mái tinh thần, đâu rồi sẽ vào đó cả thôi, đừng lo nhé!

Tập dãn cơ mặt ra và cười mỉm nhé. Mình mới rút ra được cái bài học này đó. Qua 1 lần ấn tượng gặp mặt với một chị khách hàng hiện đại. Chị ấy có khoảng 1 tiếng hơn làm việc với bọn mình. Mình hôm đó là mới vào công ty, và đi gặp khách hàng này cùng chị đồng nghiệp. Sau khi training khách xong, chị ấy quay lại nói với một câu như thế này làm mình nhớ mãi. "Cứ nỗ lực và chân thành em ạ, đâu sẽ vào đó, không phải lo đâu. Các em mới ra xã hội cuộc sống, sẽ thấy chán nhiều thứ, nhưng đừng chỉ tập trung vào những cái đó làm gì cho mệt đầu, cứ nghĩ thế thì chỉ luẩn quẩn thế thôi. Nghĩ mình có một công việc để làm, cơm ăn ba bữa, quần áo mặc cả ngày, thêm vui chơi giải trí thì thêm nữa là hạnh phúc rồi. Làm đi, có thì giúp ích cho đời, đừng giữ một mình. Phải cho đi thì mới đổi vận được em ạ. Chị mở quán này là đam mê của chị, chứ chị cũng không cần phải quá suy nghĩ, vật vã vì cái quán nhỏ xíu này đâu em."

Nghe chị ấy nói xong làm mình "tỉnh" người luôn. Mình thấy đây mới chính là động lực thực sự khiến mình đi làm. Có những vị khách tâm lý và trình độ hiểu biết cao như vậy càng nói chuyện càng mê. Tuy nhiên, cũng đừng chấp vào quá, chấp thì mình sẽ khổ thôi. Mình đã từng chấp vào mẫu người như chị ấy một thời gian. Sau đó, mình chưa từng gặp ai dễ thương như chị ấy nữa, toàn là khách nam khó tính, khó thấu hiểu và còn hành xử mang xu hướng không tôn trọng mình. Quan điểm và nhân sinh quan khác biệt quá lớn, họ như những "trọc phú" mà mình đã từng nói rất nhiều ở voice trước. Họ là những người có rất nhiều tiền, nhưng sự hiểu biết và trí tuệ của họ bị giới hạn. Họ quan điểm rằng họ đưa mình tiền, thì mình phải có nghĩa vụ phục vụ và đáp ứng mọi nhu cầu của họ. Kể cả phải làm sọt rác để họ trút giận.

Haha nực cười nhỉ, mình đã bật cười khi mà biết được cái quan điểm tồi tệ lỗi thời như thế. Giờ ở đời còn có người như vậy sao mọi người, có lẽ trước kia không có cơ hội tiếp xúc nhiều nên mình chẳng để ý. Giờ ra xã hội rồi nhiều cái ối dồi ôi đẩu đâu kinh tởm.

Nói đi phải nói lại, chắc đây là 1 phần của cuộc sống rồi bạn ạ, không có không được. Vậy nên phải enjoy nó thôi. Như mình đang ngồi gõ phím bài này thì có quảng nghỉ 40p để tư vấn khách hàng rồi chạy KPI. Nhiều cái việc không tên, không thể nào mà nói và kể ra hết được. Chưa kể việc giao tiếp với khách hàng mà còn có việc đối nhân xử thế với lại sếp, đồng nghiệp nữa. Không hiểu kiểu gì, mình đi đâu cũng gặp sếp lớn tuổi, mang thiên hướng đồng bóng một chút. Trước làm MC, làm truyền thông thì không nói rồi. Nhưng giờ chuyển đổi công việc xong mà vẫn gặp người như vậy thì cũng khá đau đầu mọi người ạ. Đồng bóng không phải là hầu đồng này nọ kia đâu nhé, mà là người giỏi, nhưng họ thích nắm quyền lực, thích được công nhận, được khen và nịnh hot. Kiểu như vậy đó

Mà mình thì không giỏi trong mấy cái mục này. Công ty trước làm cũng ít nịnh nọt sếp, chỉ tập trung chuyên môn, nên khá kham khổ. Sang đây công ty mới, mình đang phải tập thảo mai dần đây bạn ạ. Nói ra nực cười quá luôn ý, nhưng đây là sự thật. Nhiều khi biết kỹ năng mềm một chút, thì công việc sau này của bạn sẽ dễ thở hơn nhiều. Miễn sao không làm mất đi chất riêng của mình là được. Đừng có vì một con ong mà hy sinh cả một vườn hoa, không đáng một chút nào

Chắc mình tâm sự thế thôi nhỉ. Tiêu đề ghi là tối nay làm gì thì đến đây cũng chưa rõ là làm gì, chỉ là muốn nói chuyện, tâm sự và bầu bạn cùng mọi người mà thôi. À tối nay mưa mọi người ạ, thành ra muốn nói nhiều hơn lúc thường. Thế nhé, chúc bạn ngủ ngon

<3 <3 <3 

  • 0 Comments



Mình chẳng hài lòng về hiện tại

Tại sao mọi thứ không như mình muốn

Kết quả này tôi không chấp nhận

Đời sao lắm thứ chẳng thú vị gì cả

Tại sao không có công bằng ở xã hội này

....

Mình chẳng hài lòng về mọi thứ hiện có

Hmmm....

----------------------------------------

Hello xin chào bạn!

Chào mừng bạn đã đến với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"

Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này.

Hãy cho mình nghe cảm nhận của bạn sau khi nghe và đọc qua những câu cảm thán ở đầu bài viết này. Tâm trạng của bạn hôm nay ổn định chứ? Hiện bạn đang đi học hay đi làm? Đang có công việc hay chỉ ở nhà chăm sóc bản thân? Bạn đang cảm thấy thế nào?

Hãy tự trả lời câu hỏi này bằng mọi phương thức bạn muốn, có thể nhắn tin cho mình hoặc tự trả lời cho chính bạn biết, có thể nói ra bằng lời, hay viết nhật ký,... Miễn sao, bạn cảm thấy hài lòng là được.

Khó lắm bạn ạ! Chúng ta sẽ chẳng bao giờ hài lòng về những thứ mình có đâu. Nếu như hài lòng thì sẽ chẳng có chuyện oán than cuộc đời, than thân trách phận, sầu tư, lo âu khi mình chưa đạt được một kế hoạch hay kết quả như mong muốn. Giờ có cơm ăn rồi, nhưng muốn thêm tí rau, tí thịt. Có đủ để ăn rồi nhưng lại muốn ngồi bàn sang trọng, quạt điều hòa mát lạnh. Một chút chương trình giải trí, một chút không khí vui vẻ,... Chúng ta muốn rất nhiều, rất nhiều và không hài lòng với hiện tại.

Vì sao thế! Tại sao lại như vậy, có phải chăng do áp lực cuộc sống hay không?Mình nghĩ là không đâu, chẳng ai có thể ảnh hưởng tới mình nếu như mình không cho phép hoặc không để tâm đến việc đó. Tất cả những áp lực đều tự mình làm và khiến bản thân mệt mỏi thêm. Bạn thấy đúng không?

Đừng vội đổ cho xã hội, cho người này, người kia, cá nhân nào đó hay ai đó. Họ sẽ chẳng làm gì bạn được nếu như bạn không cho phép điều đó. Một câu nói khá hay khi mình lướt mạng xã hội ngày hôm qua có đọc được đó là: "Miệng của người ta, người ta nói. Tai mình để nghe và nghe những gì mình muốn". Bạn hiểu câu này chứ? Cho dù người khác nói tỉ tỉ điều xấu, điều không tích cực, điều bạn không thích hay một thứ gì đó bạn cảm thấy không phù hợp. Lập tức bạn có thể bỏ qua ngoài tai mà không thẩm thấu nó. Khi ấy, tâm trạng và cuộc sống của bạn hiện tại thật tốt đẹp biết bao nhiêu.

Ngày hôm nay, ở bài viết này mình sẽ chia sẻ với mọi người dưới quan điểm cá nhân mình về việc HÀI LÒNG trong cuộc sống này như thế nào nhé! 

Có một người bạn cảm thấy rất sốc khi biết được cái kính mà bạn ấy mới mua ở ngoài tiệm chất lượng không như mong muốn

"Chị ơi, em mới mua được cái kính thời trang mới này. Vừa chống nắng, vừa cách điệu mà giá okay lắm. Quan trọng là nó hợp với dáng mặt của em"

"Đâu xem nào... Mày mua cái kính này bao nhiêu tiền đấy"

"100k thôi, ổn áp không"

"Ối thôi chết, thật hay đùa đấy"

"Thật mà, sao thế chị"

"Tao mua cái y hệt này mới 40k thôi, cùng lắm 50k. Mày mua bị chém rồi em ạ"

....

"Này mày, hôm nay tao mới mua được cái kính này, xem ổn không?"

"Kính nhựa à"

"Không biết, tao thấy nó đẹp nên mua thôi"

"Mày đeo vào không thấy cảm giác gì à"

"Tao thấy bình thường"

"Ờ thế hả..."

"Sao... mày thấy nó có vấn đề gì à"

"Kính này đeo chơi chơi thì được chứ không nên đeo nhiều. Nó là nhựa đeo lâu hỏng mắt, chưa kể phản ứng với tia nắng mặt trời, rất hại mắt. Mắt mình đã chưa ổn rồi mà đeo lâu, sau này mất thêm tiền chữa bệnh là nản luôn"

"Thế á... tao có biết là nhựa đâu. Làm thế nào để biết là nhựa"

"Học đi rồi biết. Có những cái nên tiết kiệm thật nhưng không phải lúc nào cũng chi li tính toán với ngay chính bản thân mình. Phải biết lựa chọn đi."

....

Bạn dự đoán thử xem nhân vật mua kính kia sẽ cảm thấy như thế nào sau khi chia sẻ câu chuyện của mình cho 2 người bạn của mình. Lần 1 đó là cảm giác hụt hẫng khi biết mình mua kính bị hố mất 50k. Lần 2 là biết mình mua cái kính này chả để làm gì cả khi biết tác dụng thực chất của nó. Còn lần 3, lần 4 thì sao? Mỗi khi chia sẻ câu chuyện cá nhân với một người nào đó, người ấy sẽ đều cho bạn những lời nói mang trường năng lượng khác biệt, không đồng nhất và giống với bất kỳ ai. Bạn thấy đấy, bạn rất dễ bị cảm xúc chi phối cá nhân và phụ thuộc gần như hoàn toàn vào người khác. Vì thấy bạn sẽ chẳng bao giờ hài lòng về mọi thứ bạn đang có.

Hoặc một trường hợp cá nhân của mình hiện tại và một nhóm bạn xem nhé. Bọn mình chuẩn bị tốt nghiệp đại học, với loại bằng khá. Đây là chuỗi hành trình và không hề dễ dàng đối với chúng mình kể từ khi nhập học cho đến ngày hôm nay. Mọi thành quả là sự cố gắng, nỗ lực không ngừng nghỉ và phấn đấu. Mang niềm vui này chia sẻ với một vài người, thì có người khen là số ít. Còn phần đa có thể họ gửi bạn một số câu nói mà cảm giác đâm xuyên qua t*m như thế này:

"Cái chuyện này bình thường. Thi đại học tầm này dễ ợt, cái bằng khá này làm ăn được gì. Phải giỏi với xuất sắc chứ nhể"

"Khá thôi á mày. Tao tưởng mày phải giỏi chứ"

"Thế thì không được đâu mày ơi. Bằng này không được lên sân khấu trao bằng ở lễ tốt nghiệp trường mình đâu"

....

Mới sương sương khoảng 3 câu trích dẫn thực tế thôi nhé, nghe thử đi, bạn thấy thế nào. Sẽ ra sao nếu một người họ phủ nhận mọi thành quả của bạn từ trước đến nay, sẽ như thế nào nếu bạn ngay lập tức phản ứng lại và đấu tranh với họ để bảo vệ luận điểm của chính mình. Sẽ thế nào nếu bạn không hài lòng về mọi thứ như vậy?

Nhiều người ngang bướng hoặc cố chấp sẽ nói chả làm sao cả, không hài lòng thì mới có ý chí để phấn đấu tiếp, chứ ổn áp rồi thì chẳng còn muốn làm gì nữa. Mình không nói đến vấn đề đúng sai, vì tất cả là quan điểm cá nhân của mỗi người. Mình chỉ có một suy nghĩ rằng, nếu trường hợp này thì bản thân sẽ ra sao. Mình biết, luôn phải phấn đấu thế nhưng phấn đấu trong trạng thái con người như thế nào. Áp lực đến mức kiệt sức, tiều tụy vì công việc hay là luôn làm một đoạn rồi nghỉ cả chặng đường???

Còn nếu như ai đó bảo nếu như không hài lòng mà cũng không hẳn là hài lòng thì sao? Tức là bạn vẫn đang phân vân, chưa có đáp án. Vô định trước mọi thứ và bạn đang yếu thế, yếu về kiến thức, trí tuệ và kỹ năng sinh tồn của bản thân. 

Còn nếu hài lòng thì sao? Hài lòng rồi có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn một chút nhưng vẫn tiềm ẩn những rủi ro riêng. Luôn ổn, luôn cảm thấy hài lòng, tốt đẹp, hạnh phúc sẽ giúp mình có trạng thái tâm lý tốt, vững vàng và bình ổn. Tuy nhiên, mọi sự làm và hành động đều cần trí tuệ để nhìn nhận. Không phải vấn đề nào cũng nên hài lòng mà không có những kế hoạch hay bước tiến tiếp theo trong tương lai. 

Cái gì cũng có tính 2 mặt, cách nhìn nhận cũng phải thực thấu đáo và sâu sắc thì mới giải quyết được vấn đề. Nhưng công thức mà mình thấy áp dụng ổn nhất từ trước tới nay đó là TĨNH TÂM. Hãy tâm chung vào chính bản thân mình, đừng để tâm vào những câu chuyện ngoài lề xung quanh. Nghe để biết, biết rồi để đấy, không vướng chấp vào chuyện của người ta làm gì, càng không phải chuyện của mình thì càng không nên vướng tâm. Còn nếu như là vấn đề của mình mà người khác nói ra nói vào, cảm thấy khó chịu, chán nản là vẫn còn vướng chấp vào những lời nói, hành động đó. Còn không hài lòng là còn chưa biết đủ, chưa đủ thì chưa hạnh phúc. Mà cái đích đến mong muốn là an lạc và hạnh phúc cơ mà. Hãy ngẫm kỹ lại và nghe đi nghe lại hoặc đọc lại bài viết này của mình thực nhiều lần nếu có thể bạn nhé!

Nếu trước vấn đề về loại bằng gì khi ra trường kia, một số người yếu đuối sẽ rơi nước mắt khóc lóc vì thấy kết quả chưa cao bằng người khác. Một số sẽ tức giận vì người ta phủ nhận mình hay một số thì không phản ứng lại chỉ lặng lẽ âm thầm và im lặng. Trường hợp này, hãy chọn im lặng. Vì cho dù bạn có giải thích hay chia sẻ với người ta quảng đường phấn đấu của bạn bao nhiêu thì người ta cũng sẽ chẳng nghe đâu. Và quan trọng là bạn chẳng cần có TRÁCH NHIỆM để giải thích làm gì. Việc ai nấy lo, đời mình mình sống, đừng phân tâm, sao động làm gì để khổ thân. Mình chỉ cần nhận thức những việc sau

1- Việc mình làm có mang lại lợi ích cho xã hội hay chưa?

2- Việc đạt được kết quả đó có lợi ích gì cho bản thân mình?

3- Việc này có thể ảnh hưởng tới những ai? Tích cực hay tiêu cực?

----

Càng chi tiết bao nhiêu, càng nhiều câu hỏi bao nhiêu thì bạn càng dễ dàng hiểu bản thân mình hơn, cảm thấy nhẹ nhõm cũng như thanh thản bấy nhiêu. Ví dụ bạn muốn từ nhà đi đến tiệm tạp hóa mua đồ ăn. Thay vì đi bộ, bạn có nhiều cách đi khác, bạn lấy xe máy đi cho nhanh và về nhà. Người ta gặp và nói bạn tiểu thư, bạn lười biếng, bạn không chịu vận động, có một chút đường đi ngắn tũn mà cũng phi xe máy. Khi ấy cứ im lặng, nếu có thể thì mỉm cười nhẹ và về nhà thôi. Chỉ có bạn biết rằng đi xe máy là cách nhanh nhất ở thời điểm này đưa bạn tới mua đồ ăn, chỉ có bạn biết không khí và thời tiết ở ngoài rất xấu, ảnh hưởng đến sức khỏe nên không nên đủng đỉnh, la cà để đi mua. Chỉ có bạn biết tình hình sức khỏe của bản thân thế nào, bạn có cảm thấy tim đập ổn định khi một mình đi trời nắng chang chang và tay xách túi đồ lớn giữa đường. Và chỉ có bạn có thể trả tiền cho chính món đồ mình muốn mua mà thôi.

Hãy đơn giản hóa cuộc sống, biết đủ, biết ổn, biết hài lòng thì bạn càng tốt đẹp. Quan trọng nữa hãy thử tìm mọi cách và phương thức có thể làm mình tĩnh tâm, tâm không giao động hay chuyển biến quá thất thường trước những thông tin, sự kiện xảy ra trong đời một cách bất ngờ hay bắt buộc cần xảy ra. Đời là vô thường, chẳng có gì tồn tại mãi mãi cả, hiểu được điều ấy ắt hẳn lòng an nhiên.

Cảm ơn bạn vì đã đồng hành cùng mình đến cuối bài viết này. Chúc bạn có một ngày thật vui vẻ!

  • 0 Comments
Bài đăng cũ hơn Trang chủ

Nhãn

  • 12 ơi! Có gì muốn nói?
  • Bạn vàng hay bạn than?
  • Bức thư của bạn
  • Câu chuyện
  • Độc giả chia sẻ
  • Gà mờ đi làm
  • Luật hấp dẫn
  • Series Tết 2022
  • Series Tết 2023
  • Series Tết 2024
  • Sinh viên
  • Tâm trạng
  • Thanh và những trải nghiệm
  • Tình yêu

About me

a


Thanh Lê

"Do you smile today?.

Try to keep your smile because your life is beautiful, right!”


Follow Me

  • Facebook
  • instagram

Banner spot

Bài viết gần đây

Labels

12 ơi! Có gì muốn nói? Bạn vàng hay bạn than? Bức thư của bạn Câu chuyện Độc giả chia sẻ Gà mờ đi làm Luật hấp dẫn Series Tết 2022 Series Tết 2023 Series Tết 2024 Sinh viên Tâm trạng Thanh và những trải nghiệm Tình yêu

instagram

Template Created By : ThemeXpose . All Rights Reserved.

Back to top