Cuộc đời vốn nhẹ, chỉ là chúng ta tự làm khổ mình


Có bao giờ bạn tự hỏi:
“Tại sao cuộc đời này lại nặng nề đến thế?”
Thực ra, cuộc đời vốn dĩ chẳng hề nặng. Nó chỉ trở nên nặng khi ta tự chất lên mình quá nhiều gánh lo, quá nhiều kỳ vọng và chấp niệm.
Người khác vô tình buông một câu nói, ta nghĩ ngợi cả đêm.
Một chuyện nhỏ chưa vừa ý, ta ôm ấp thành nỗi buồn lớn.
Rốt cuộc, không phải cuộc đời làm ta khổ, mà chính ta tự làm khổ chính mình.


🌿 Hello xin chào bạn!
Chào mừng bạn đã ghé tới “Blog tôi viết, tôi tâm sự”.
Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này.

Lâu rồi mình chưa viết về chuyện sầu khổ. Một phần vì cảm xúc chưa chạm, chưa đủ để mình ngồi xuống và trải lòng. Nhưng hôm nay, giữa những ngày mưa bão liên miên, ngoài kia người dân khốn đốn vì mất mát, trong lòng mình cũng dấy lên nhiều suy nghĩ. Bão ngoài đời và bão trong tâm – thật ra, đều có sức tàn phá như nhau.

Nếu nhìn theo Đạo Phật, thì khổ đau sinh ra từ những rung động tiêu cực: sân hận, thù ghét, tham lam. Khi năng lượng xấu tích tụ, nó kéo theo những bất ổn – như bão tố, lũ lụt, động đất.
Nếu nhìn theo khoa học, thì đơn giản đó chỉ là gió, là mây, là khí hậu.
Nhưng cuối cùng, lý do thế nào thì kết quả vẫn là: con người chịu khổ đau.


Điều đặc biệt là, không phải ai đối diện giông bão cũng đau buồn. Có người vẫn chọn vui vẻ, ca hát, thậm chí bơi lội giữa dòng nước lũ. Bởi họ hiểu: của cải mất đi còn có thể làm lại, nhưng nếu đánh mất chính mình thì chẳng còn gì nữa.

Điều ấy khiến mình nhớ đến một trải nghiệm cá nhân gần đây – một khóa thiền ngắn ngày mà mình tham gia.


Mình đã từng đi khóa thiền của tổ chức này từ khi còn sinh viên. Thường thì quy định chỉ gồm hai nội dung: không nói chuyện, không dùng điện thoại. Nhưng lần này, có thêm một chi tiết khiến mình chùng xuống khá nhiều. Để mình kể tiếp...

Tại quầy check-in, phụng sự viên phổ biến rằng chi phí dẫn thiền là hoàn toàn miễn phí, do thiền sư phát nguyện. Tuy nhiên, các khoản khác như thuê địa điểm, điện nước, ăn uống… sẽ do thiền sinh “tùy hỷ phát tâm”. Nghe đến đây thì bình thường thôi. Nhưng rồi, ngay dưới đó lại là bảng gợi ý đóng góp rất cụ thể:

  • 500k cho 2 ngày

  • 800k cho 4 ngày

  • Và bên trên là kê khai chi tiết các thiền sinh trước đó check in trước mình đóng số tiền hơn cả gợi ý đó là những khoản lớn hơn, 1 triệu, 2 triệu…

Lúc ấy, mình thật sự… hụt hẫng.

Thành thật thì trong ví mình không có nhiều, và số tiền định đóng cũng thấp hơn mức “gợi ý” đó. Khi viết số tiền của mình vào bảng đăng ký, ánh mắt phụng sự viên vô tình nhìn sang, khóe môi khẽ nhếch nhẹ. Có thể chỉ là thoáng qua, nhưng mình lại thấy nhói.

Mình nhạy cảm lắm. Trước đây, những khóa thiền này rất gần gũi, có nhiều bạn sinh viên, người lao động bình thường cùng tham gia. Và chẳng lần nào các bạn "gợi ý" như lần này cả, những lần trước là có thùng phiếu thủy tinh, ai phát tâm thì tự bỏ vào chứ không bắt ép. Nhưng lần này thì mình thấy chẳng ai là không đóng tiền và lần này, đa phần toàn là những người có điều kiện, có của ăn của để tham gia khóa thiền. Mình chợt nghĩ: "nếu hôm nay có bạn sinh viên muốn tham gia thì làm gì có 500k cho hai ngày thiền? Nếu thực sự muốn tham gia mà không đóng tiền thì liệu bạn có được vui vẻ thực sự không? Nếu không đủ đóng thì, liệu họ có xấu hổ mà bỏ về không?"

Dù không ai ép buộc, nhưng bản thân mình lại tự thấy nặng nề. Kể từ lúc ấy, tâm trạng mình trùng xuống, chẳng còn hứng thú nữa. Cuối cùng, mình đăng ký 2 ngày tham gia, nhưng rốt cuộc chỉ tham gia nửa buổi rồi xin về sớm.


Trên đường về, mình tự hỏi: “Sao mình thấy người mệt và nặng nề thế nhỉ? Ở đó, chẳng ai làm gì tổn thương mình cả, nhưng sao mình vẫn thấy buồn?”
Và rồi mình nhận ra: tất cả là do cách mình nghĩ.

👉 “Người khác có thể làm ta buồn, nhưng chỉ ta mới làm mình khổ.”

Buồn – là cảm xúc tự nhiên, vì ta là con người, có trái tim.
Nhưng khổ – là sự lựa chọn, vì ta ôm giữ nỗi buồn quá lâu.

Người khác có thể châm ngòi cho nỗi buồn. Nhưng chính ta mới là người quyết định có để ngọn lửa đó thiêu rụi mình hay không.


Ví như cơn bão ngoài kia:

  • Ai cũng chịu chung gió giật, nước dâng.

  • Nhưng có người chọn đau khổ, có người lại chọn mỉm cười và sống cùng nó.

Sự khác biệt không nằm ở bão, mà nằm ở tâm thế.


✨ Vậy nên, mình nghĩ rằng:
Nếu sóng gió ập đến, hãy cứ bình thản mà đối diện.
Đừng nghĩ quá nhiều về quá khứ.
Đừng lo lắng quá nhiều cho tương lai.
Cứ làm hết sức trong hiện tại – đến đâu hay đến đó.

Khi ấy, bạn sẽ nhận ra một điều:
Đời vốn vô thường, khổ đau vốn dĩ chỉ là ảo ảnh.
Buông nhẹ một chút thôi, lòng ta sẽ nhẹ như gió.

You Might Also Like

0 nhận xét