CHÚNG TA XỨNG ĐÁNG CÓ CUỘC SỐNG TỐT ĐẸP HƠN!!!
Hello xin chào bạn!
Chào mừng bạn đã đến với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"
Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này
Hôm nay là đầu tuần, mình cầu chúc cho bạn nghe được podcast hay đọc được những dòng chữ này một tuần mới tràn đầy hứng khởi, nhiều niềm vui và may mắn. Hiện tại có ai thắc mắc rằng, uầy sao tuần này mình lại lên podcast mà lại đúng đầu tuần không? Hì hì... mọi thứ đều do suy nghĩ mong muốn của mình, hôm nay mình muốn và cứ thế lên bài thôi. Cứ cách một quãng ngắn mình lại lên bài, dạo đây là thấy các bạn cũng bận rộn cả rồi, nhưng mà cũng nhiều suy tư quá nhỉ, mình thấy mình ít lên bài nhưng mà mấy cái bài tâm sự nói chuyện vu vơ lại bắt đầu chuẩn bị on top trong các chuyên mục mình lên rồi.
Mình hiểu mà, không cần nói nhiều, chúng ta tương thông với nhau về cảm xúc nên vì thế mới có mình ở đây và bạn ở bên đó. Làm sao cho một ngày mình trôi qua cảm thấy có niềm vui, có tiếng cười và đêm ngủ ngon là quá mãn nguyện rồi. Sao rồi, hôm nay bạn có đi làm không hay các em sinh viên dạo này thế nào rồi, tân sinh viên chuẩn bị tới đâu và các anh chị lớn chuẩn bị công tác đi tìm việc thế nào rồi. Ai cha... cũng nhiều việc đó, nhưng cứ làm từ từ chậm rãi thôi, việc gì cũng có thể hoàn thành mà, cứ chill và thư giãn ra nhé.
Gần đây mình bắt đầu hình thành lại thói quen dậy sớm và tập thể dục, trong lúc tập thì mình có nghe một số podcast chào ngày mới, thông điệp cuộc sống. Tâm hồn thư thái và hòa quyện vào những lời chúc phúc mình tự nhiên thấy yêu cuộc sống này đến lạ. Mình cảm nhận được ánh sáng len lỏi qua cửa sổ, mình nghe được tiếng gà gáy, nghe được những âm thanh náo nhiệt từ khu chợ cóc gần nhà, nghe được cả những ai đó đang đi bộ và rêu rao vài câu hát lời chào. Ôi chỉ cần như vậy thôi là mình đã thấy một buổi sáng này vô cùng tuyệt vời với bản thân rồi. Tập xong ngồi hít thở thêm một chút, mình lại nghĩ ra là lâu rồi mình không có chia sẻ những điều diễn ra trong cuộc sống, niềm vui nỗi buồn hoặc một vài cái gì đó lên trên trang cá nhân của mình. Thực tế nếu bạn có nghe thì năm nay là năm nhân quả xoay vòng rất nhanh, nhiều cái cũng cần "KIÊNG CỮ" thì nghe chừng là tốt hơn. Bớt miệng nói một chút, bớt khoe khoang, giảm tiêu cực và quay về bên trong nhiều hơn. Điều này mình cũng có chia sẻ ở đầu năm rồi, chỉ có những bạn theo dõi ruột thì sẽ biết điều đó. Trước kia hồi làm sinh viên, mình lên bài chuẩn lắm, ngày nào đúng hẹn ngày đó. Nhưng giờ cũng khác một chút rồi, khác ở chỗ trước kia thì cái gì cũng nói, ít chọn lọc và chạy theo deadline mình tự tạo ra nhiều hơn. Nhưng rồi giờ khác rồi, mình cũng bận nhiều việc và quan trọng là mình sẽ chỉ chia sẻ những gì mà mình cảm thấy nó cần được nói ra và có thể giúp ích cho ai đó, nếu không mang lại ý nghĩa gì thì mình sẽ hạn chế nhất có thể (không phải là tuyệt đối nha vì cảm xúc mà thỉnh thoảng có mấy bài suy suy chút heng).
Có vẻ như là quảng 3 tháng vừa rồi nó là nốt đô của mình á mọi người (diễn tả như nào nhỉ, nó là đô nhưng vừa là đầu vừa là cuối ý). Lúc đầu thì trầm, lúc sau thì cao vút lên (bật podcast nhé, mình sẽ diễn tả đoạn này qua âm thanh). Năm nào mình cũng vậy, mọi quãng thời gian của mình diễn ra nó đều có đoạn thăng và trầm trong một năm. Có những lúc chẳng cần phải nghĩ gì làm gì thì mọi thứ nó vẫn diễn ra đủ đầy và như ý. Nhưng cũng có những lúc thực sự là bất lực, là những chuyện nó không đâu xảy tới, những thứ mình nghĩ chắc là nó sẽ chẳng bao giờ tới với cuộc đời mình thì nó lại liên tiếp xảy ra như những phát súng liên thanh làm mình không đỡ được. Nghĩ lại thì thấy như mình mới trải qua thời chiến vậy, như đi đánh trận luôn, không hề nói quá một chút nào nhưng chỉ 2 tháng thôi mình chuyển 3 ngôi trọ và hiện tại là ngôi thứ 4. Lạy các cụ phù hộ cho con ở yên ổn để tiếp tục công việc. Kể ra thì nó vừa bất lực, vừa giận mà vừa buồn cười. Để mình kể đan xen và lồng với chủ đề ngày hôm nay cho bạn nghe nhé, chủ đề hôm nay là: "Chúng ta xứng đáng có cuộc sống tốt đẹp hơn!"
Đây là một câu slogan đi theo mình từ đầu podcast đến tận bây giờ và đến hiện tại mình vẫn luôn bám theo nó là kim chỉ nam để bước theo. Câu chuyện bắt đầu kể từ thời điểm mẹ mình bị ốm. Nói thẳng ra thì mẹ mình bị u ở tuyến giáp khoảng 2 năm nay rồi, nhưng đi khám ở nhà thì bác sỹ nói là u lành và cứ để theo dõi 3-6 tháng/lần. Mẹ mình thì cực kỳ chăm sóc sức khỏe, chỉ cần có dấu hiệu khàn cổ, mệt mỏi chán ăn là mẹ mình đi khám rồi, chưa cần đến định kỳ luôn. Và cái lần khám gần nhất thì bác sỹ có nói rằng ở 2 bên cổ mẹ mình xuất hiện tế bào lạ, nghi là ung thư. Hôm đó đi khám về mẹ mình lo lắng lắm, nghĩ là mình bị sao rồi, nghĩ những điều tồi tệ. Đợt đó là trùng với đợt mình về thăm nhà, mình có bảo mẹ lo bàn giao sổ sách cuối năm khen thưởng cho học sinh xong đi, rồi xuống Hà Nội con đưa mẹ đi khám xem họ bảo như thế nào. Mẹ mình đồng ý và đúng hơn 2 tuần là bàn giao xong và bắt đầu xuống chỗ trọ mình. Đương nhiên là xuống trọ rồi, mình làm gì có nhà đâu, chỉ đơn giản là ở trọ và đi làm ở dưới này thôi. Đợt ý thế nào mình lại đang chán chán công việc, chán mọi người mình tiếp xúc và ngán ngẩm mọi thứ xung quanh. Mình ở chung với một người, người đó thì mình quen khi học đại học, học cùng lớp và đã ở chung khoảng hơn 4 năm nay rồi. Tính cách của bạn đó và mình trái ngược hoàn toàn, nhiều lúc cũng nghĩ thầm ủa sao mà sống được với nhau đến tầm nay mà hay vậy nhỉ, phục mình ghê. Mình hiểu rõ tính cách của bản thân, mình rất dễ chán, dễ nóng và thiếu kiên nhẫn vậy mà ở với người này một thời gian lâu tới không thể tưởng tượng như vậy. Đến giờ mình đã biết câu trả lời rồi và mình sẽ chia sẻ cực kỳ chi tiết ở podcast lần sau khi nói với các em sinh viên nhé. Quay trở lại về việc mẹ mình xuống Hà Nội thăm khám, đợt này có cho cả em gái mình xuống nữa. Em mình bị bệnh bẩm sinh từ bé, mỗi năm đi khám có khi lại ra một bệnh khác và cái bệnh kỳ lạ không rõ nguyên nhân làm sao, chỉ có thể uống thuốc duy trì mà thôi. Đợt đó 1 tuần nắng đổ lửa, nóng tới mức bật quạt mà cảm tưởng như quạt hơi khói bếp lửa vào người, mồ hôi nhễ nhại lại còn có cả côn trùng muỗi nữa, không thể tránh việc buông màn, mà buông rồi thì quạt chả tới, cũng không đủ mát. Bạn có tự hỏi sao mình không bật điều hòa không, câu trả lời đơn giản thôi, nhà trọ mình ở này là một ngôi nhà cũ và họ chẳng có gì ngoài cái xác nhà và mái dột nát. Mọi thứ không có gì nên mới để giá thuê rẻ. Mình và người kia cũng mới ra trường, dường như ở với cái khổ nó quen dần rồi, cũng chẳng thấy nực người lắm, nhưng mẹ mình và em mình thì đúng là cực hình khi xuống đây mấy ngày với mình.
Đi thăm khám thì em mình được bác sĩ kê thêm thuốc và về uống duy trì, nhưng mẹ mình thì được bác sỹ chỉ định phải mổ ngay vì khối u kia là ung thư, nếu để lâu sẽ không tốt cho sức khỏe. Chuẩn đoán là ung thư quyến giáp thể nhú, đây là một bệnh ung thư thường gặp và không quá nguy hiểm như các bệnh u thư khác, nhưng nếu không chữa trị dứt điểm thì về sau sẽ gặp nhiều rắc rối. Mất công đi lại xuống tới tận đây rồi thì mẹ mình quyết định sẽ thực hiện mổ luôn. Nhưng bạn biết không, không phải cái gì muốn mà được ngay, nếu như mọi người hay nói tiền có thể giải quyết tất cả thì mình thấy đúng nhất là khi áp dụng trong bệnh viện. Tiền khám tổng hơn 5tr và bác sĩ có nói là phải chờ xếp lịch, lịch đông quá nếu mà chờ quá 2 tuần thì lại phải mất tiền khám tổng quát và xét nghiệm lại. Nhà mình mọi người đều nói là thôi đi tiền đi, lót chút ít để việc mình được giải quyết cho nó nhanh. Quyết đi theo hướng đó mà mọi người hay gọi là dịch vụ rồi mà vẫn còn phải chờ thêm 2 ngày. Một ngày ở nhà và một ngày nhập thủ tục để nhập viện. Ngày đó mình cho em gái về quê, chỉ có mẹ và mình ở trọ cùng bạn kia thôi. Được cái trọ này mình ở cũng gần 1 năm, có nhiều chuyện kỳ quái nhưng mà cũng vẫn trộm vía ở được tới giây phút đó. Bạn đó ở tầng 2, mình ở tầng 1. Đêm nằm trằn trọc, chắc có lẽ vì lo lắng nên mẹ mình khó ngủ. Hôm ở nhà 1 hôm chờ mổ thì mẹ mình ở 1 mình và mình vẫn đi làm. Nghĩ lại thì mình thấy hối hận và thương mẹ quá. Mẹ ốm đau mình không giúp được gì cả, đến cái nơi ở cũng không ra hồn (thực sự cái nhà đó chỉ là nơi ghé tạm ngủ tối rồi đi làm thôi, mọi thứ nó cũng kỳ bí mà khó kể lắm, có dịp mình sẽ kể chi tiết). Mẹ mình thấy cuộc sống mình đang ở như này không đảm bảo, không có chút gì gọi là ổn cả, nó mang tính kham khổ nhiều hơn, nó mang tính cực nhọc nhiều hơn so với những gì bố mẹ ở quê mường tượng ra. Và sương sương vài chi tiết là mọi người đã cảm nhận được rồi nhé, bây giờ mới là phần chính này, phần khơi đuốc cho những sự kiện sắp tới của mình.
Phần này gõ ra chắc lúc ngồi thu sẽ không thấy cảm xúc đâu, nên là mình viết tới đây thôi nha, còn lại qua podcast nghe cho đỡ mỏi mắt heng.
Chúc bạn một ngày an lành 💓
0 nhận xét