CHUYÊN MỤC MỚI: BẠN VÀNG HAY BẠN THAN? - BỒI ĐẮP NIỀM TIN HAY LÀM NHẠT SỰ CHIA SẺ
Hello xin chào bạn!
Chào mừng bạn đã đến với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"
Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này
Sau bao lâu chiến đấu tâm lý bên trong thì mình nghĩ hôm nay là ngày thích hợp để ra lò chuyên mục mới, một chuyên mục hứa hẹn ít nhất 5-6 lần ở các podcast trước rồi. Bạn đoán là mục gì không? Gợi ý là cái mục mà mọi người ai cũng muốn biết nhưng ai cũng ngại nói, vì nói ra nó ngượng ngùng, nói ra cũng thêm cay đắng và nói ra lại càng thấy bất hạnh hoặc khổ đau hơn. Hehe nhưng cũng có cả phản ứng ngược nhé, nói ra càng thêm hạnh phúc, càng thêm yêu đời, càng thêm có niềm tin. Cái gì chứ cái này là nhiều người tâm sự lắm đây nè.
🎙️ Và chuyên mục mới đó, giới thiệu nãy giờ đó chính là: "Bạn vàng hay bạn than!". Ở đây, chúng ta sẽ cùng ‘bóc phốt’ những kiểu bạn trên đời: từ bạn vàng sáng chói, chỉ cần gọi là có mặt, cho đến bạn… than đen sì, gặp là chỉ thấy ám khói cuộc đời. Không phải để dìm ai, mà để cùng cười, cùng gật gù: À, thì ra đó mới là ‘chân dung’ của tình bạn. Nào, cùng vào chuyên mục xem hôm nay chúng ta gặp bạn vàng hay bạn than nhé!”
👉👉💘💙💚💛💜💨💨
Trong chuyên mục này, mỗi khi mình phát sóng sẽ lên 1 keyword chính, key đó sẽ trải dài và xuyên suốt cả một tập. Và tập này mình sẽ đề cập tới key "giữa bồi đắp niềm tin và làm nhạt dần sự chia sẻ"
Một lời góp ý chân thành có thể là chiếc cầu nối…
Một câu nói phủ nhận có thể làm đối phương cụt hứng ngay lập tức.
Trong tình bạn hay các mối quan hệ nói chung, việc đưa ra lời khuyên là điều rất tự nhiên. Khi thấy bạn bè gặp khó khăn, ta muốn giúp họ nhìn vấn đề sáng tỏ hơn, muốn chia sẻ kinh nghiệm để họ bớt khổ tâm. Thế nhưng, đã bao giờ bạn rơi vào tình huống: mình chỉ định chia sẻ một quan điểm, một mong muốn mà đã bị đối phương phủ đầu, phản bác và phụ định điều mình nói, chưa kể sẽ nói những lời lẽ làm mình tụt mood, khiến mình hoang mang hay chưa?
Mình nghĩ là bạn sẽ có, ít nhất 1-2 lần trong đời. Còn từ những lần sau đó thì phải xem xét lại phía bản thân mình, cùng theo dõi hết để nghe câu chuyện của mình bạn nhé. Ranh giới của hai việc bồi đắp niềm tin và nhạt dần khoảng cách nó chỉ cách nhau chưa tới 1 bước chân, chưa tới vài giây để thốt ra lời nói hoặc chưa tới 1 cái chớp mắt hay một cái cười nhếch mép hoặc một cái thở dài. Mình nói trước, mấy bạn mà mình trải qua nó sẽ khiến bạn cảm thấy wow nhiều hơn là ngạc nhiên đó😋
Chúng ta sẽ thực sự tinh tế nếu như biết lắng nghe, biết nói đúng lúc, đúng hoàn cảnh và im lặng lúc cần thiết, nếu như vậy thì bản thân mình đã trở thành một người đồng hành đáng tin cậy và không trở thành vết cứa vô tình trong cuộc đời của bất cứ ai hết.
Khi mình muốn chia sẻ điều gì đó cho một ai, điều đó đồng nghĩa đối phương là một người mình tin tưởng, một người bạn hoặc là người mà mình tin họ sẽ đóng góp cho mình một ý kiến hoàn hảo. Người đó sẽ là người biết lắng nghe và tôn trọng, người đó có khả năng đặt mình vào hoàn cảnh của bạn để cho lời tham khảo mà không hề ép buộc bạn phải làm như những gì họ góp ý. Nhưng bạn biết không, mấy ai có thể luôn TỈNH TÁO và TRÍ TUỆ để lựa chọn đúng đối phương có đủ tố chất kia. Thường lại rơi vào trường hợp "xít rịt" hơn là người mang trong mình trạng thái phủ nhận. Thay vì đồng cảm hay tập trung thì người đó chỉ có trong mình suy nghĩ, cảm xúc muốn nói người kia đang nói sai, đang làm sai.
Ví dụ:
Khi một người than thở: “Tớ thấy mệt mỏi quá vì công việc.”
Nếu là bạn vàng sẽ nói: “Có lẽ cậu nên thử sắp xếp lại lịch hoặc cho mình một ngày nghỉ, biết đâu sẽ đỡ hơn.”
Nếu là bạn than sẽ bảo : “Mệt gì mà mệt, người ta còn làm gấp đôi cậu mà có than đâu. Động tí kêu mệt, động tí tiêu cực”
Bạn thấy không, chỉ khác nhau vài từ thôi, mà hiệu ứng để lại hoàn toàn trái ngược.
Thực ra, không phải ai cũng CỐ TÌNH làm bạn mình tổn thương. Nhưng trong quá trình nói chuyện, ta rất dễ vượt ranh giới nếu:
Ta chỉ chăm chăm muốn chứng minh “mình đúng”.
Ta hay bắt đầu câu nói bằng: “Không phải vậy đâu…”, “Nhưng mà…”, “Thực ra…” – những cụm từ vô tình phủ nhận cảm xúc.
Ta so sánh họ với người khác để “dạy dỗ”.
Ta không nhận ra biểu hiện im lặng hay cụt hứng của người nghe.
Một lời khuyên nếu thiếu sự đồng cảm, rất dễ trở thành sự phủ định.
Mình lấy một ví dụ từ câu chuyện của chính mình cho bạn nghe nhé:
Trước đó, mình từng rất thích bộ môn tâm lý học, mình muốn đi học ngay lập tức sau khi bản thân tự tìm hiểu về sự tuyệt vời cũng như kỳ diệu của bộ môn này. Mình thấy mình có khả năng học và không lười biếng, mặc dù đã học xong đại học rồi, chẳng phải áp lực việc gì nữa nhưng mà cái mình thích thì mình vẫn muốn tìm hiểu. Mặc dù cái ngành mình đang làm ngoài thực tế nó không quá liên quan tới phân tích tâm lý nhiều. Mình thấy học không thừa, nhất là tâm lý, cái môn có tính áp dụng rất lớn trong đời sống xã hội hiện nay. Nếu bạn học, bạn cảm nhận được, bạn có thể hiểu được thì bạn có thể hiểu được những người bạn xung quanh mình một cách sâu sắc, hơn thế nữa là có thể giúp ai đó nhận ra hành trình đi tìm nội tâm rồi sau đó tìm hướng hiểu và thấu hơn về chính mình. Hay lắm, mình chỉ muốn đi học ngay và luôn. Nhưng cái đợt đó là mình vẫn hơi 50/50, nói thật là lo về tiền bạc và lo nữa là sợ vẻ bề ngoài thì nó đẹp đẽ nhưng đi sâu rồi thì lại khai phá như quặng than là chết dở. Vì thế mình hay lựa chọn bằng cách nói chuyện với người mình tin tưởng. Đợt ý mình chỉ nói với 2 người (hai người đó là mình tiếp xúc thường xuyên với họ, họ là người hiểu cá tính của mình nhất).
Tớ nghĩ cậu không nên, vì nó chẳng liên quan đến ngành học của cậuCậu xem nếu đi bán hàng thì ứng dụng nó cái gì?Học cũng phí tiền, làm nghề cũng không đúng chuyên môn đâu
Mình nghĩ là bạn hiểu vì chắc hẳn bạn cũng là độc giả, thính giả của mình nhiều năm rồi. Mình cảm thấy như đang bay mà nó hẫng một phát đứng hình luôn ý. Chỉ mới là suy nghĩ thôi mà, đã làm đâu, chỉ đơn giản là nhờ mọi người tư vấn thêm nhưng mà luồng 2 chưa kịp nói là dập tắt khéo sắp khét bay màu luôn rồi. Mình thấy tụt dốc năng lượng cực kỳ sau khi nghe lời bạn thứ 2 nói với mình. Thực ra mình không giận bạn nhưng mà cách bạn đang làm, đang phản ứng với câu chuyện của mình chia sẻ nó khiến mình chưa hài lòng và có chút buồn mà thôi.
Thường mình rất mong muốn và mình nghĩ bạn cũng vậy, muốn mình có người bạn chất lượng để khi mình cần bạn sẽ tới, chẳng cần lúc nào cũng phải luôn 24/24 ở và nói chuyện, chỉ cần khi có việc bạn sẵn sàng là người giúp mình và bạn như cây nam châm điện có thể kích năng lượng của mình lên, cho dù là mình gặp trường hợp gì khó khăn tới đâu đi nữa. Vì vậy mình luôn luôn có sự chọn lọc và trong trường hợp này cũng vậy. Mình sẽ không bỏ bạn 2 kia chỉ vì bạn nói như vậy nhưng mình chắc chắn sẽ không bao giờ kể hay tâm sự gì về chuyện của mình cho bạn nữa.
Câu chuyện thứ 2 là chuyện người bạn mang năng lượng tiêu cực. Nhân vật chính ở đây trải nghiệm vẫn là mình nha mọi người. Chả là mình cũng có một người bạn cũng thân thân, không hẳn quá thân nhưng hai người cũng hiểu hiểu về tính cách của nhau, biết nhau muốn gì, cần gì và rất quan tâm tới cảm xúc của nhau. Nhưng có một cái ranh giới giữa bạn kéo mình lên và kéo mình xuống nó cũng chỉ cách nhau một câu chuyện mà thôi. Khi mình và bạn cũng thân, cảm nhận 2 bên có thể chia sẻ được thì bạn biết không, những tháng ngày sau đó mình tới tấp bị bạn phang cho mấy câu chuyện như cung đấu ở nơi bạn sống, nơi bạn làm việc và cách bạn bày tỏ quan điểm riêng của mình. Mình nghe 1-2 lần mình cũng thấy có chút cảm thông nhưng tới lần 3 và nhiều lần sau đó, mình lại thấy người mình đang trò chuyện này họ có cái "tôi" rất lớn và sự bảo thủ cao, họ không chấp nhận cái điểm còn thiếu của bản thân và sửa đổi mà họ luôn chê trách, chỉ trích người khác, về cách họ đối xử với mình. Lúc nào cũng nói với mình rằng tớ không để ý mấy chuyện người ta làm xấu với mình nhưng thực tế lại rất để ý và nhớ rất chuyên tâm, nên kể chuyện với mình không thiếu chi tiết nào cả.
Mình thấy mình không có nhu cầu tiếp tục mối quan hệ bạn bè với người hay đóng vai nạn nhân như thế này!
Các bạn ạ, mới chỉ 2 câu chuyện thôi nhưng mình cũng thực sự đặt ra một câu hỏi lớn trong đầu là:
Tại sao trên đời mình lại phải tiếp xúc với những người mang năng lượng tiêu cực tới vậy nhỉ
Nếu mỗi cảnh diễn ra là một bài học, vậy bài học ở đây của mình là gì ?
Trả lời cho câu hỏi tự đặt ra sau quá trình nghiền ngẫm của bản thân thì mình thấy rằng:
1- Mình phải tiếp xúc với người tiêu cực để nhận biết "tiêu cực" là thế nào, hành động nào, cử chỉ nào, thái độ nào nói lên cảm xúc đó. Và quan trọng hơn bản thân nghĩ xem, mình có phải là người đang giống họ hay không, mình cần phải làm gì khi có những người bạn như vậy?
2- Bài học 1: Học cách lắng nghe và nói sau
Khi một ai đó chia sẻ với bạn điều gì, chắc hẳn họ tin tưởng và quý mến bạn vì vậy đừng để điều này sẽ mất đi nếu như bạn không đủ khéo léo để làm điều đó. Hãy học lắng nghe thật kỹ, nếu có thể chia sẻ, hãy chia sẻ. Còn không thì hãy im lặng và nói, mình cũng chưa biết phải làm thế nào để cho bạn lời khuyên vì thú thật mình chưa từng trải tới vấn đề này như bạn, nếu bạn muốn ai đó lắng nghe thì mình sẽ là người lắng nghe bạn. Hãy học cách nói lời ái ngữ, nói lời không làm tổn thương người khác và cả chính mình, đừng để câu chuyện tự tới hồi kết ngay sau khi kết thúc trò chuyện
Bài học 2: Thừa nhận cảm xúc
Một câu đơn giản như: “Mình hiểu là cậu đang rất mệt mỏi.” đã đủ để đối phương cảm thấy được sẻ chia. Mình sẽ không nói lời làm đau người khác ví dụ chê trách, tại sao, vì sao, yếu quá hay là tiêu cực quá. Mình không muốn người khác nói mình như vậy, nên mình sẽ không làm điều tương tự với người khác
Bài học 3: Dùng ngôn ngữ gợi mở, không áp đặt
Thay vì “Cậu phải…”, hãy thử “Nếu là mình thì mình sẽ…”. Thay vì “Cách đó sai rồi”, hãy nói “Có một cách khác cậu có thể tham khảo”. Nếu ai đó nói với mình về một dự định của họ, mình sẽ gợi mở khuyến kích nhiều hơn là bác bỏ nó. Đương nhiên cùng tùy vào việc gì, nếu việc đó không làm hại ai, không vi phạm đạo đức thì nên ủng hộ hơn là bảo chả có ý nghĩa gì với cuộc đời bạn, đúng không nào😊
Bài học 4: Đặt sự đồng hành hơn là phán xét
Lời khuyên tốt là lời khuyên khiến bạn bè cảm thấy: “Mình có thêm lựa chọn và mình không cô đơn.”Trong mọi mối quan hệ, đặc biệt là tình bạn, sự tinh tế nằm ở chỗ biết khuyên để nâng đỡ, chứ không phản bác để phủ nhận. Một người bạn vàng không phải là người luôn đúng, mà là người biết lắng nghe và biết giữ ranh giới mong manh này.
Bài học 5: Hãy buông và thanh lọc
Mình biết, cho dù là người kia có lỡ lời nói bạn một điều gì đó không vui thì cũng cứ bình tĩnh, sau đó thì hãy quán và cảm nhận. Nếu bạn cảm thấy mình còn có thể tiếp tục mối quan hệ này, thì hãy lựa một thời điểm thích hợp để nói lời tâm sự hay chia sẻ về những gì mình thấy tốt cho bạn và bạn cần thay đổi để tốt hơn. Còn nếu cảm thấy không thể cứu vãn thì buông và chạy ngay đi bạn ạ, đời sống được mấy đâu sao phải khổ. Thế giới 7 tỷ người, bạn đầy ra thiếu gì mà phải víu vào người chẳng ra gì. Nhớ nhé, đừng để mình phải khổ.
💙💚💛💜💦
Hôm nay tới đây thôi nha, mình chia sẻ cũng khá dài rồi, vì đây là chuyên mục mình thích nên mình muốn lấy nhiều ví dụ và chia sẻ nhiều hơn. Qua nghe podcast nếu như bạn lời đọc nhá. Chúc các bạn có một ngày ý nghĩa, nhớ là hãy yêu thương bản thân mình thật nhiều nhé💓
0 nhận xét