Hello xin chào bạn!
Chào mừng bạn đã đến với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"
Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này.
Gần đây thời tiết ở Hà Nội có một sự khắc nghiệt không hề nhẹ, lúc thì nắng rất to và oi bức, lúc thì mưa tầm tã không ngớt liên tục. Thời tiết như vậy thực sự không dễ chịu một chút nào, nhất là lại vào khoảng thời gian vô cùng quan trọng của học sinh, sinh viên như chúng mình nữa. Các em học sinh chuẩn bị kỳ thi cuối cấp, còn sinh viên như chúng mình thì tập trung thi cử cuối học kỳ để bước sang năm học mới. Nhanh thật đấy, thoáng một cái là sang năm cuối đại học rồi. Đến bây giờ mình vẫn chưa thể tin nổi là chỉ còn 2 kỳ nữa thôi là chúng mình sẽ ra trường và bắt đầu cuộc sống mưu sinh như những người lớn trưởng thành ngoài kia. Bắt đầu với cuộc sống tất bật, lo cơm áo gạo tiền, lo tiền trọ, ăn uống và các chi phí một cách độc lập và tự chủ. Mình cảm thấy có một sự lo lắng không hề nhẹ, không biết giờ này năm sau mình thế nào, mình đã có công việc gì rồi, có được ưu đãi tốt hay không, có được làm chủ ước mơ như bản thân nghĩ...
Tạm gác lại những âu lo lại, vì chúng ta sẽ không thể biết được ngày mai của ta sẽ thế nào. Chỉ biết rằng hiện tại vẫn đang hạnh phúc, vui vẻ và làm điều ý nghĩa, đó là cuộc sống trong mơ rồi. Hôm nay, mình ngồi viết bài này là khi đi tập thể dục ở công viên Nghĩa Đô gần nhà. Lâu rồi mình không ra đây, mọi thứ đều như cũ, chỉ là con người mình đã thay đổi đi nhiều. Chỉ một vài tháng thôi, mình cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi nhất định của bản thân. Thời điểm trước khi ngồi tại những chiếc ghế đá này, mình không có quá nhiều suy nghĩ, vẫn là một người mộng mơ, yêu đời, nghĩ cả thế giới này màu hồng, ở đó mọi người yêu thương nhau và không có sự lừa lọc, dối trá và giàu tình thương yêu. Nhưng hiện tại, mọi thứ đã khác, thế giới quan và những cảm nhận cuộc sống của mình khác đi nhiều. Mình nhìn mọi thứ theo chiều hướng thực hơn là nửa thực nửa ảo hoặc ảo hoàn toàn. Nói như nào để dễ hiểu nhỉ, trước kia mình nghĩ là con người với nhau, họ sẽ đối xử có qua có lại, ví dụ như ai đối xử tốt thì mình sẽ đối xử tốt lại, còn ai đối xử tệ thì mình cũng sẽ đối xử tương tự. Nhưng sự thật thì nó không hoàn toàn là thế, có khi người mình đối xử tốt lại có thể quay lại trở mặt và không bao giờ cảm nhận được điều mình nghĩ rằng là đang mang lại cho họ cảm giác funny, happy. Nhiều khi nghĩ rằng chỉ cần đối xử tốt với nhau, biết nhường nhịn và chân thành thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn với mình, nhưng không hẳn là vậy. Chúng ta luôn hướng và mong muốn đến một kết quả tốt, nhưng nhiều khi kết quả lại khiến mình thất vọng nhiều thứ. Có những người ta cứ ngỡ họ là bậc hiền tài đến làm quý nhân hướng dẫn support cho mình tốt hơn, nhưng nào đâu biết được họ đến để cướp đi hạnh phúc mình đang có và vạch cho mình những vết sẹo mang tên "trưởng thành". Biết làm sao được, cuộc sống là vậy mà!
Mỗi khi ngồi thẫn thờ, nhìn về một khoảng không vô định, những điều ấy mình lại càng cảm nhận được một cách sâu sắc hơn bao giờ hết. Mình nhận thấy một câu rất đúng rằng: "Trên cuộc đời này, không có người đáng tin, ngay cả chính bản thân mình". Nhiều khi, chính mình còn đang tự thôi miên, lừa đảo chính mình nữa là người khác. Cái kết của việc không tỉnh táo nghe theo những lời mê muội rồi đi theo con đường tà chỉ có khi bạn là người yếu đuối, năng lực kém và có những ước mơ hão huyền, không thực chất. Chỉ có thể thì những thành phần muốn hại mới có thể tới gần và tiếp cận bạn. Nỗ lực ảo củng là một mối nguy hiểm tương tự như thế, cái gì cũng học, cái gì cũng hay, cái gì cũng ghi chép đầy đủ nhưng hỏi ra thì vẫn không biết một cái chữ "mô tê" nó thế nào.
Lâu rồi mình không ngồi ngắm mưa, lâu rồi không đi dưới mưa giang tay ra cảm nhận và cũng lâu rồi mình vẫn chưa thể quên được "người cũ". Nếu như bạn theo dõi mình một thời gian rồi thì hẳn là biết đến câu chuyện tình yêu của bản thân mình rồi, còn nếu như bạn là người mới mà muốn tìm hiểu thêm thì hãy quay về bài podcast hoặc bài viết để đọc hoặc xem lại cho cụ thể chi tiết nhé, còn ở bài viết này mình chỉ lược qua một số ý nho nhỏ thôi. Mình đã từng có một câu chuyện tình yêu khá đặc biệt, bởi vì nó đến bất ngờ và tình tiết cũng đặc biệt không kém. Nó rất khó nói nhưng cơ bản là có một anh chàng đem lòng yêu mình khi mình chỉ mong muốn thiết lập mối quan hệ bạn bè với anh ấy, không có tiếng nói chung nên chúng mình đã phải kết thúc để tránh làm tổn thương đến hai bên về sau. Người kết thúc và thực hiện toàn bộ quá trình kết thúc là mình, cho đến bây giờ mình cũng không cảm thấy tồi tệ khi nghĩ về nó, ngược lại còn cảm thấy hạnh phúc nhưng còn đan thêm cảm giác mất mát khó tả.
Trước kia, mọi chuyện trên đời của mình, vào mỗi khi rảnh dỗi (thường là buổi tối trước khi đi ngủ) mình đều có thể chat nói chuyện với anh về mọi chuyện, cảm xúc và suy nghĩ. Nói có người nghe, có người đồng cảm thì còn gì bằng. Ấy lại còn là người có đồng cảm với mình thì thực sự tốt đẹp biết bao. Thế nhưng đến hiện tại, người ấy không còn ở cạnh nữa, mình sau một câu chuyện như vậy cũng chưa có thiết lập một mối quan hệ mới vì một phần lo sợ, một phần là cũng chưa tìm được ai cho mình cảm giác thân thiện, gần gũi cũng như nhiều cảm nhận như người cũ. Bạn mình nó hay trêu mình là: "Hay là mày lụy rồi, làm gì có đứa nào bảo không yêu mà suốt ngày nhắc đến người ta bao giờ". Hmm... không biết nói như thế nào, mình chỉ cần một người bạn chân thành có thể lắng nghe và thấu hiểu mình thôi, còn lại mọi chuyện yêu đương hay hẹn hò thực sự mình cảm thấy không thích và chưa sẵn sàng mở lòng đối với bất kỳ ai. Mình thấy một mối quan hệ yêu đương nó phức tạp hơn rất nhiều, nhất là thời điểm này mình chưa có tự tin về bản thân nhiều như mình mong muốn, thế nên chuyện yêu cứ tạm gác lại. Còn bạn mình nói mình lụy thì không phải, mình chỉ thích cái cảm giác được lắng nghe, chiều chuộng và đồng điệu thôi. Tình yêu làm sao chỉ gồm những thứ kia được, nó sẽ còn khắc nghiệt hơn, đây là suy nghĩ của mình.
Nhiều khi nhớ cải cảm giác ấy, mình lại có hành động tìm kiếm và đọc lại các dòng tin nhắn cũ. Vào facebook check lại các kỷ niệm hoặc trạng thái của người đó gần đây, mình chỉ muốn biết cuộc sống của họ có hạnh phúc hay không? chỉ đơn giản là vậy. Có những khi stress hay tâm trạng, chỉ muốn tìm lại một người sẵn sàng nói những câu chuyện trên trời dưới biển chỉ vì mong muốn làm mình được vui, cảm giác không tồi. Bây giờ có câu chuyện mà cũng không biết chia sẻ, nói cùng ai, nó cũng hơi tệ một chút, nhưng không sao cả, mình trân trọng khoảnh khắc ngay cả khi nó không vui khi đến với mình. Không còn ở bên cạnh tương tác như trước, nhưng trong lòng mình đó luôn là một người cao cả và vị tha trong lòng của mình, anh ấy có từng nói với mình một câu rằng: "Hạnh phúc là khi nhìn người mình yêu hạnh phúc, cho dù là họ ở bên cạnh ai đó không phải là mình". Mình luôn cảm thấy áy náy khi nhớ lại câu này, vì mình đã vô tình buông lời khó xử khiến cho người ấy cảm thấy đau khổ và chạnh lòng. Mình vẫn còn trẻ con, chưa có được suy nghĩ cao thượng được đến như vậy, nhưng ở một mức độ nào đó, mình cũng mong muốn người cũ từng đồng hành với mình cũng có được một cuộc sống đáng mơ ước và hạnh phúc.
Chỉ vậy thôi là đủ rồi, không cần phải là những thứ gì quá xa xỉ, quá khó diễn tả, đơn giản mà làm ta hạnh phúc là đủ rồi. Mưa hôm nay mang theo chút không khí lạnh, có lẽ mình sẽ đi tản bộ một chút rồi về nhà tiếp tục các công việc còn dang dở. Mình hy vọng rằng những bạn đang đọc bài viết này, hay là nghe podcast của mình thì hãy luôn yêu đời nhé, mình tin rằng ở phía trước hoặc ở đâu đó trên thế giới này có một người đang mong chờ bạn từng ngày để có thể đến và trao lời yêu thương với bạn đó. Vì khi có niềm tin thì chúng ta sẽ đi tới đích mong muốn nhanh hơn. Một ngày hạnh phúc và năng lượng nhé bạn của tôi! Tất cả chúng ta rồi sẽ hạnh phúc như mình ước mong.
Tặng bạn một bài thơ mình viết ngẫu hứng khi ngắm mưa nhé