Khi hạnh phúc mỉm cười
Có bao giờ bạn tự hỏi… hạnh phúc thật sự trông như thế nào?
Nó có phải là những tiếng cười rộn rã, những chuyến đi xa, hay chỉ đơn giản là một buổi sáng tỉnh dậy, thấy mình còn bình yên trong căn phòng quen thuộc?
Hạnh phúc có thể đến khi ta đạt được một điều lớn lao… nhưng cũng có thể chỉ là một cái ôm, một ánh mắt, một khoảnh khắc nhỏ bé. Trong tập podcast hôm nay, mời bạn cùng mình lắng nghe, và cảm nhận… khi hạnh phúc mỉm cười nhé!
💓💙💚💛💜
Hello xin chào bạn
Chào mừng bạn đã đến với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"
Mình là Thanh Lê – tác giả của blog này.
Hôm nay, mình muốn cùng bạn chia sẻ một chút bình yên, một chút chậm rãi, để ta cùng ngồi lại và nói về hạnh phúc. Có một bộ phim khiến mình nhớ mãi, tên là “Đi đến nơi có gió”. Bộ phim không có những tình tiết cao trào, không hề kịch tính, chỉ là một câu chuyện đời thường chậm rãi. Vậy mà lại khiến người xem thấy lòng mình nhẹ bẫng. Xem xong, mình nhận ra:
Hạnh phúc không phải là điều gì to tát. Nó giống như một làn gió mát khẽ lướt qua, đủ để ta thấy bình yên trong tâm hồn.
Trong phim, nhân vật chính rời bỏ nhịp sống vội vã nơi đô thị để tìm về miền quê. Ở đó, giữa thiên nhiên và con người hiền hậu, họ tìm lại được chính mình. Mình nghĩ nhiều khi chúng ta cũng vậy: vội vàng, bon chen, mải mê theo đuổi mục tiêu… đến mức quên mất cảm giác “được sống”. Rồi có lúc ta ước ao có một “nơi có gió” cho riêng mình.
Mình từng có giai đoạn chán nản với công việc. Sáng thức dậy, mình chỉ muốn tìm một lý do nào đó để không phải đến công ty. Mình đã xin nghỉ không lương nhiều lần, chỉ để ở nhà. Lúc đó, mình tự hỏi: “Mình đi làm vì cái gì? Vì tiền? Vì cơ hội? Hay vì điều gì khác?”
Rồi mình nhận ra, hạnh phúc không đến từ việc chạy theo kết quả. Vì có đạt được rồi, niềm vui cũng chỉ thoáng qua. Hôm sau, mình lại tiếp tục lao vào vòng lặp mục tiêu mới. Cuối cùng, hạnh phúc hay không, đều do tâm mình cảm nhận. Nếu biết đủ, mình sẽ hạnh phúc. Còn nếu không, sẽ chẳng bao giờ thấy đủ cả.
Hóa ra, hạnh phúc thật sự đơn giản đến vậy.
Có lần, mình nhìn thấy một ông bà cụ già, khoảng ngoài bảy mươi, tự chở nhau trên chiếc xe đạp cũ, đi qua con phố trong ánh chiều buông. Chỉ là một khoảnh khắc nhỏ thôi, nhưng lại khiến mình thấy vui lây, hạnh phúc lây.
Hay câu chuyện về một người khuyết tật nghèo khó mà mình từng biết. Anh mất đi đôi chân, nhưng không buông xuôi. Anh đi nhặt ve chai, tháng kiếm được hơn hai triệu. Giữ lại một phần ít ỏi để sống, phần còn lại gửi về cho bố mẹ và làm từ thiện. Nghe xong, mình vừa cảm phục, vừa thấy hổ thẹn. Bởi rõ ràng, hạnh phúc không nằm ở việc có nhiều hay ít, mà nằm ở chỗ mình biết đâu là đủ, và sẵn sàng sẻ chia.
✨ “Hạnh phúc là khi ta kịp nhận ra… điều nhỏ bé cũng có thể làm trái tim mỉm cười.”
Vậy nên, hãy cứ nỗ lực và sống trọn vẹn từng ngày. Có thể hôm nay chưa như ý, nhưng rồi sẽ qua nhanh thôi. Và biết đâu, ngay lúc này, hạnh phúc đã khẽ mỉm cười bên cạnh bạn rồi.
0 nhận xét