Mưa lại rơi rồi...



Gửi đến anh - người đã từng yêu em!

Buổi chiều trong em hôm nay lạ lắm anh ạ, buổi chiều đổ cơn mưa lạnh, lòng em bỗng cảm thấy nhớ anh...

Trước kia em từng nói, em là một cô gái rất thích mưa, rất yêu mưa. Em thích cái cảm giác được đưa tay lên hứng những giọt mưa tí tách. Trong lòng cảm thấy như có một mầm chồi non sẽ sớm được nở, khung cảnh sẽ trở nên thật tuyệt vời nếu có màu xanh của thiên nhiên cây cỏ. Em thích được ngửi mùi không khí tươi mới sau mỗi khi cơn mưa đi qua. Em thích đội ô đi dạo phố dưới trời mưa, lắng nghe những giọt mưa rơi trên chiếc ô của mình, cảm giác như là lời thì thầm của thiên nhiên vậy. Cảm giác thật dễ chịu.

Nhưng cơn mưa hôm nay đối với em lạ lắm, nó như là đang muốn nói với em điều gì mà em đã từng quên. Em cảm nhận được một nỗi buồn man mác, một sự trống trải nào đó... đó là một cảm giác vô cùng khó tả.

Tháng 12 năm đó thời tiết không khác gì bây giờ, một lễ Noel thật rực rỡ sắc màu, những lời ước nguyện chuẩn bị thành hiện thực. Em nhớ khi cùng anh đi dạo trên con đường thân quen này. Cùng anh nói những câu chuyện phiếm, anh hỏi em về việc học tập ra sao, còn em hỏi anh về công việc hiện tại như thế nào. Rồi chúng mình còn cùng nhau ăn tô bún chả nóng hổi tại ngõ 130 Xuân Thủy nữa. Khung cảnh ấy thật giản dị mà bình yên đến lạ.

Anh ơi... cuộc sống của anh dạo này có ổn không?

Chắc là anh đang sống hạnh phúc lắm, em cũng hy vọng là như thế.

Mình xa nhau đến nay cũng 2 năm rồi, đối với em thời gian này không đủ dài nhưng cũng không quá ngắn để quên đi kỷ niệm của chúng mình. Em vẫn nhớ khi chia tay anh, thói quen mỗi ngày về nhà là mở điện thoại, kiểm tra mục tin nhắn, xem anh có nhắn tin cho em không. Anh có gọi điện cho em không. Hay là muốn biết xem, anh có còn thương em không?...

Thật kỳ lạ...

Khi bản thân em không yêu anh, không đáp lại một tín hiệu gì cho anh, ấy thế mà lại cứ đòi hỏi anh phải thế này thế kia, anh phải níu kéo, anh phải thể hiện ra bên ngoài rằng anh rất yêu em và mong em có thể trở về với anh. Thật nực cười... 

Nói là như vậy nhưng tận sâu thẳm con tim em, em vẫn nhớ hình bóng của một người thầy năm nào đó đã cùng em trò chuyện, chia sẻ tất cả mọi điều trong cuộc sống. Mình như sống trong nhau mỗi ngày, mặc dù khoảng cách có ở rất xa đi chăng nữa. Anh thật thà, nhẹ nhàng còn em khi ấy thì vẫn nông nổi, vẫn có những suy nghĩ trẻ con, vẫn đắm chìm mình vào một thứ gọi là đam mê không rõ đường lối. Em mong cầu mình có thể học thật tốt, ra trường với một tấm bằng "xịn", có một công việc ổn định rồi chúng mình đến với nhau. Anh thì muốn có thể cùng em san sẻ mọi khó khăn, gian truân vất cả của những áp lực đè nén trong lòng, anh sẵn sàng dành thời gian cả một ngày để ngồi nghe em kể những câu chuyện không đầu, không đuôi mà tự cười một mình. Chúng mình đã viết nên một câu chuyện cho nhau, đã từng hứa sẽ cùng nhau đi hết cuối con đường....

Nhưng anh à... cái nắm tay này sao chóng lỏng thế

Mới nắm có một đoạn mà tay đã buông từ lúc nào rồi. Đó là do anh hay do em nhỉ. Em cũng không biết nữa...

Cuối cùng em nhận ra rằng, lời hứa càng sớm thì kết quả cũng tới càng sớm. Hứa chắc lâu bền nhưng kết quả sẽ sớm tan. Đúng là thật buồn cười. Kể từ đó em biết thế nào là vô thường, không có gì là tồn tại mãi mãi, không có ai đi cùng mình đến cuối con đường ngoại trừ bản thân mình. Nghĩ đến đây em thấy thật cô đơn, nhưng bản chất mình vốn là thế, đến thế gian này một mình, thì ra đi cũng chỉ một mình. Một điều hiển nhiên như thế, tại sao lại phải buồn nhỉ?

Nhiều lần em tự hỏi, không biết tình cảm của em đối với anh là gì? Đó có phải là tình yêu không? Hay nó là một loại cảm xúc gì đó, khiến em không thể nào nhận ra được, cũng không thể điều chỉnh cảm xúc của mình.

Thôi... chúng ta hãy tạm gác lại quá khứ ấy, hãy để trong nhau những kỷ niệm đẹp khi nhắc đến. Mai kia, em cũng muốn đến một thời điểm nào đó, khi ngồi lại kể những câu chuyện tình yêu ngày xưa cho ai đó, em sẽ kể trong một tone giọng hạnh phúc và vui vẻ. Năm tháng ấy đối với em thực ý nghĩa anh ạ.

Nói một chút về hiện tại của em đi, từ ngày xa anh, em thấy mình mạnh mẽ hơn hẳn. Mạnh mẽ là bởi xa anh rồi, không còn ai lắng nghe, trở che em mỗi khi em có tâm trạng, không ai ở bên lo lắng mỗi khi em đau, mỗi khi em buồn tủi. Chính vì thế nên em buộc phải mạnh mẽ để không trở thành người yếu đuối. Em bắt đầu lao vào guồng quay của công việc, làm đủ thứ việc mình có thể làm, phân bổ kín lịch một ngày mình có thể hoạt động. Làm như thế là để quên đi sự trống trải trong lòng mình. Em thực sự nhớ mình có thể trò chuyện, chia sẻ với một ai đó khi mình trở về nhà, hay muốn được ôm ấp bởi một vòng tay nào đó, vỗ về em mỗi khi mệt mỏi. Hoặc có khi cùng em đi dạo phố, mua sắm những thứ em thích, nói những câu từ em muốn nghe... như thế là đủ khiến em cảm thấy hạnh phúc rồi.

Anh à... hôm nay trời mưa bất ngờ lắm. Nó bất ngờ như là khi em nói lời chia tay, không cho anh cơ hội giải thích, không cho anh từ chối mà thẳng tay block, đăng xuất anh một cách nhanh chóng ra khỏi cuộc sống của mình. Em vẫn còn nhớ ánh mắt của anh trong lần cuối cùng đi với em, hôm đó có lẽ anh rất buồn. Em biết... em thực sự xin lỗi. Em không thể trao tình yêu, không thể trao mình cho một người gửi gắm em rất nhiều hy vọng, đợi chờ em mà không biết trước được tương lai thế nào, anh đang chờ vào một mối quan hệ mà em chưa sẵn sàng. Em nghĩ mình nên buông, để anh có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc và xứng đáng hơn khi ở bên cạnh em.

Đó không phải là một lời nói dối, một lời trá hình cho sự vô tâm của mình. Mọi việc em làm đều có lí do cả, xin anh hãy hiểu cho em.

Mưa càng ngày càng lớn rồi, có lẽ em nên về nhà sớm thôi, nước mưa lạnh lắm. Em nhớ đến lời anh dặn, dù có thế nào đi nữa, anh luôn mong muốn người anh yêu luôn hạnh phúc. Và em cũng thế, em sẽ không ngược đãi bản thân mình, em sẽ sống thật trọn vẹn và trong lòng em luôn có bóng dáng của anh ở trong tim.

Anh phải thật hạnh phúc nhé! - người từng yêu em

-Thanh Lê-

You Might Also Like

0 nhận xét