Cùng tâm sự nào



Hey... bạn có đang hạnh phúc không?

Cuộc sống dạo này của bạn thế nào?

Công việc ổn chứ?

Tình yêu thì sao?

Tài chính thế nào?

Để mình trả lời trước nhé

Mình đang sống hạnh phúc mỗi ngày, bắt đầu ngày mới với một nụ cười và đón nhận những món quà từ vũ trụ. Mỗi ngày mình đều cảm nhận được tình yêu thương và năng lượng từ những người xung quanh. Hơi sến nhỉ nhưng nó là thật đấy. Mình dạo này rất bận rộn với bao nhiêu là công việc, nhưng lần này rất khác, mình không than, không trách vì việc quá nhiều mà mình cảm thấy vô cùng hào hứng khi đi làm. Mình được làm công việc mình thích, mình được sáng tạo không dập khuôn, được học hỏi nhiều kỹ năng mới và quan trọng là môi trường khiến cho mình cảm thấy yêu thích. Yêu đến mức nói ra bạn sẽ không tin được, mình đã ước có thêm thật nhiều thời gian để làm nhiều việc hơn. Mình đi làm không có ngày nghỉ, thứ 7, chủ nhật cũng làm luôn. Về thu nhập thì cũng kha khá hơn trước, cũng không phải nhiều nhưng cơ bản là mình có thể làm những điều mà trước kia muốn làm, nhưng khi đó bản thân chưa đủ khả năng để thực hiện. Ví dụ như là trích quỹ lương để ủng hộ, từ thiện hay là hỗ trợ một ai đó. Còn tình yêu với một anh chàng đẹp trai nào đó thì chưa...... nhưng tình yêu to lớn với đứa con bé bỏng của mình thì không thể miêu tả được.

Yêu như thế mà lại ít up bài lên là sao???

Nói thế này cho dễ hiểu nhé. Khi bạn không có gì để chia sẻ, thì buộc bạn phải trải nghiệm thật nhiều, làm thật nhiều thì khi đó bạn mới có ngôn từ để nói đúng không. Không thể nào làm một người chỉ biết chém gió phần phật, hỏi ra thì lại chẳng hiểu gì cả. Như thế mình cảm thấy blog vừa không chất lượng, vừa khiến người khác không thích, chê cười hoặc thấy xàm xí. Đây là chia sẻ rất thật của mình. Thời gian qua, đêm nào trước khi đi ngủ mình đều mở podcast ra để nghe, để lên ý tưởng và sửa chữa những lỗi chưa tốt. Không phải là lặn là mình mất tăm mất tích rồi không care con của mình đâu nha.

Rồi quay lại câu hỏi ban đầu. Bạn trả lời đi, bạn có đang hạnh phúc không? 

Vì là chúng ta không ngồi trực tiếp với nhau, nên mình không thể trả lời và tương tác với bạn trực tiếp được. Thế nên là hãy tương tác với mình qua facebook hoặc gmail nếu bạn muốn tâm sự nhé. Còn bây giờ thì chúng ta sẽ đi đun một ấm nước ấm, rồi quay trở lại đây, nghe một chút nhạc êm dịu và kể cho nhau nghe về cuộc sống dạo này thế nào nhé. Đi lấy nước đi nhá...

1...

2...

3...

Okay quay trở lại nào, mình mở một chút nhạc nhẹ lên nhé. Không khí đã trở nên dễ chịu và thoải mái, mình cùng bắt đầu câu chuyện luôn nhé!

Như là thời gian trước mình có chia sẻ rất nhiều về những chuyện đi học, công việc rồi tình yêu. Bây giờ mình cũng vẫn chỉ nói về những khía cạnh đó thôi, nhưng với một tâm trạng và khí thế hoàn toàn khác. Mình không còn cảm thấy áp lực, tụt năng lượng khi mà nhắc đến 3 chủ đề này nữa. Thời gian trôi thật là nhanh, hiện tại mình cũng là sinh viên năm 3 rồi, chẳng mấy nữa mà ra trường. Còn nhớ khi mới bước vào cánh cổng đại học với bao mơ mộng, hoài bão. Thế mà giờ đây chỉ có biết đi học, học cố sao cho nhanh, đăng ký thật nhiều môn để sớm ra trường. Không biết có ai có suy nghĩ như mình không nhưng thực sự mình cảm thấy học đại học, lại thêm ngành mình cũng không đam mê sâu thì rất khó để giữ một nguồn lửa từ đầu đến cuối chặng đường. Mình chán học, không thích học và liên tục bị những thành tích xấu, xấu đến mức không thể chấp nhận được. Cảm thấy tự ti vì bản thân, cảm thấy hổ thẹn nhẹ, vì trước đó đã từng chia sẻ biết bao nhiêu tips học hay, rồi lấy điểm cao các kiểu mà bây giờ lại trở thành một người như vậy. Nói thế thì liệu có ai tin. Đó là lí do mà mình hạn chế ra các bài viết liên quan đến học tập đấy mọi người ạ, nói đầy đủ hơn thì là ít ra các bài học trên trường, còn các bài kỹ năng khác thì mình cực kỳ hứng thú nha. Đối với con đường học này mình thấy nó chông gai đối với mình, mỗi khi ở một mình, mình lại nghĩ vẩn vơ, có những thứ suy nghĩ cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu. "Rồi không biết 2 năm nữa mình có ra trường đúng hẹn không?", "ra trường rồi thì làm nghề gì"... Mình nghĩ rằng là nếu là sinh viên thì chắc ở trong một vài phút giây nào đó bạn cũng nghĩ về những câu hỏi tương tự như mình rồi đúng không. Thế rồi tìm mãi không ra câu trả lời, và rồi tuyệt vọng, trách bản thân tại sao không chịu cố gắng, tại sao biết mình tệ mà không thay đổi. Có chứ.... thật ra là thay đổi rồi, nhưng thay đổi chưa đúng. Mình may mắn có được người thầy của hiện tại, một người đủ tâm - đức để hướng dẫn và chỉ bảo cho mình, từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Trong truyện nào thì cũng nên có phương án và giải pháp phù hợp riêng, những thứ kinh nghiệm của người khác chỉ là để mình tham khảo, cả động lực cũng vậy, mình không thể mượn hay lấy đi của họ được. Hãy là chính mình, hãy tự chủ cuộc sống. Và thế là mình không có chấp vào những thứ đã diễn ra trong quá khứ nữa, những thứ tồi tệ hay việc đáng xấu hổ mà mình không thể quay trở lại để giải quyết nó. Mình chọn cách sống cho hiện tại và không quá áp lực vào bản thân. Mình xác định rõ ngay từ đầu, học có thể không giỏi nhưng nhất định không thể không biết kiến thức xã hội. Thật đấy, không phải nói ra là để an ủi hay tự ru ngủ bản thân đâu, đây là điều mà rất nhiều người trưởng thành, những anh chị đi trước đã truyền đạt lại. Thành tích đại học không phải là tất cả, nó không quyết định được vị trí của bạn trong tương lai, nó cũng không quyết định mức lương sau này của bạn, nó cũng không thể nói lên việc bạn là người có học thức hay yếu kém,... Tất cả chỉ là những quan niệm đã xa từ thời xưa, còn đối với bây giờ quan trọng nhất vẫn là kiến thức xã hội và kinh nghiệm của bạn. Nếu thấy mình tệ, mình dở về kỹ năng nào thì hãy học kỹ năng đó, học khi mình cảm thấy thoải mái, không nặng nề, không ép mình phải học,... khi tư tưởng thông thì mọi thứ bạn làm cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn. 

Mình cũng từ việc này, mình học hành và thi cử không áp lực bản thân, mình biết "cố gắng" sẽ rất là ghê. Cố là một cái từ nghe cảm giác không thể nào với được. Thay vào đó mình phấn đấu thay đổi, dù thành tích có như thế nào thì cũng không hối hận vì đó là do mình tự làm, không có ai can thiệp vào. Thế là điểm tổng kết 4 kỳ vừa rồi mình đã từ hạng yếu lên khá, điểm phẩy trong 2,5 luôn mọi người ạ. Không thể tin nổi, thực ra nó cũng không phải là phép màu gì nhưng mình thực sự cảm thấy hài lòng và vui vẻ. Ai rồi cũng vậy, làm việc gì rồi thì cũng muốn có được một thành tựu gì đó, dù lớn hay nhỏ. Đó là nhu cầu của con người mà phải không? Sang đến năm 3 này, mình sẽ còn có thêm rất nhiều những việc riêng, những áp lực và bài học riêng. Không thể chắc chắn được mai sau sẽ thế nào nhưng mình chắc chắn một điều, từ giây phút này trở đi, mình chỉ sống cho giây phút hiện tại và luôn yêu đời, hạnh phúc. 

Đó là về học tập, vậy còn công việc thì như thế nào. Đoán thử đi, xem là bạn biết gì về công việc của mình. Trước lịch trình của mình trong một ngày nếu không có gì thay đổi sẽ là: đi học, về nhà, nấu cơm, đi học, về nhà, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, nằm xem youtube, viết blog, thu podcast. Mọi việc lặp lại một cách nhàm chán như vậy, mình thấy không được vui cho lắm. Đi học thì hết đứa này đến đứa kia kể về đi làm, công ty, sếp, đồng nghiệp,... trong khi mình chẳng có gì để kể cả, nghĩ cùng chán nha. Không phải kể ra là để cho bằng bạn bằng bè, mà là kể để có những câu chuyện ngồi lại, tâm sự với nhau, nói cho nhau nghe trải nghiệm của bản thân thế nào,... như thế cũng đủ vui rồi. Và đến những tháng cuối của năm học vừa rồi, tức là tháng 5, tháng 6 mình bắt đầu viết CV rồi tìm công việc trên các diễn đàn. Tìm nhiều lắm luôn, nhưng hầu hết toàn là những công việc không có sự chắc chắn, cam kết lâu dài. Ừ thì sinh viên đòi lấy đâu ra nhưng mình nghĩ là nếu đã làm rồi thì nên làm hết mình, cống hiến hết mình và kết quả cũng phải tương xứng với những gì mình đã bỏ ra. Không thể hôm nay đi làm sale công ty này, mai lại đi làm kế toán cơ sở khác,... đủ các loại việc, trình độ khác nhau. Mỗi lần nhận một việc mới, nếu là người chưa có kinh nghiệm thì buộc phỉa học và đào tạo lại từ đầu, nhận lương thử việc từ đầu. Eey.... tớ là tớ thấy ngán nha. Chắc kiểu già rồi, làm gì cũng muốn được bền, không thích lông bông nữa. Rồi như kiểu là mình phát ra một cái mong muốn, tần sóng gì đó thu hút vũ trụ, rồi bất ngờ lắm nha, có một anh gửi JD cho mình về công việc làm BTV, MC. OMG đúng cái việc mình có thể làm được và yêu thích. Thế là bắt đầu mình có thêm việc từ đó, vào đây mình lại quen biết, có mối quan hệ và lại nhận thêm được 2 công việc riêng nữa. Mình làm part mà, tiền kiếm ra không bằng full được, mà những 3 công việc nó làm liên quan mật thiết với nhau nên làm đồng thời không có vấn đề gì cả. Chỉ là vấn đề về thời gian thôi... 

Một ngày mình luôn 3 ca, kể cả thứ 7, chủ nhật cũng không nghỉ. Thời gian nằm hay lướt mấy chương trình yêu thích cũng không diễn ra như trước nữa. Thay vào đó lịch sẽ là đi làm, đi làm và đi làm. Tối về nhà là chỉ có tắm, giặt rồi lên gường ngủ. Sáng hôm sau lại bắt đầu guồng quay đó. Bạn hỏi mình có mệt không á? Mệt thì có nhưng nản thì không. Mình cảm thấy vô cùng thích công việc hiện tại này, mà đã là thích rồi ý, thì sao mà chán nản được đúng hôm...

Hơi dài dòng nha, giờ là đến mục tình yêu và nỗi nhớ. Kiểu mình bị mê văn thơ từ cái đợt có mối đơn phương của một anh thầy yêu mình đó. Mình thì không có tình cảm với anh ý đâu, nhưng kiểu mình rất thích ai nói chuyện mà có tí tâm hồn nghệ sĩ. Văn thơ bay bổng một xíu, kiểu là vậy. Các anh chị đồng nghiệp nói mình là: "con bé tuổi 19 nhưng mà tâm hồn của những ông bà già. Bớt bớt lại đi em ơi, đừng văn thơ lai láng, chị sợ mày lắm." Haha ai mà biết được chứ, sở thích mỗi người mà, có ai giống ai đâu. Nhưng mình cũng thấy mình khác những bạn bằng tuổi thật haha. Rồi lòng vòng nãy giờ cho dài thôi chứ mình đã có gì mới đâu. Vẫn cô đơn như xưa thôi à. Chắc là mục này nên kết thúc tại đây chứ mình cũng đâu biết nói gì nữa đâu.

Uống nốt trà rồi nghỉ nhé, mai còn chuẩn bị đi học. Chúng ta có còn gì muốn nói với nhau nữa không nhỉ. Chuyện thì dài lắm, kể bao giờ mới hết, mình chỉ muốn gửi lời chúc đến bạn, uống trà xong thì hãy ngủ thật ngon, nghĩ về những tương lai tốt đẹp phía trước. Mỗi khi những trông gai thử thách tới, nãy nhớ đến chữ u, những chông gai đó là phần đáy, sau ngày mai, bạn sẽ đi lên chứ không đi xuống như hôm nay. Nếu mệt mỏi thì hãy cứ thư giãn và nuông chiều bản thân những gì mình muốn đi, rồi ngày mai lại là một ngày mới. Hãy sống thật vui, thật hạnh phúc và yêu đời nhé.

Ngủ ngon <3


You Might Also Like

0 nhận xét