Blog tôi viết, tôi tâm sự

  • Trang chủ
  • Chủ đề tôi viết
  • _Câu chuyện
  • _Tình yêu
  • Podcast
  • Bức thư của bạn



xin chào bạn!

Chào mừng bạn đã đến với: Blog tôi viết, tôi tâm sự

Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này

Lâu lắm rồi mình không có giây phút lặng trong cuộc sống thường ngày như thời sinh viên. Tự nhiên ngồi lại, mình lại nhớ cái khoảnh khắc như xưa ấy đến thế. Sáng đi học, chiều về ngủ nguyên 1 buổi chiều, tối đi tập thể dục, dẩy đầm với các cô bác ngoài công viên. Tối về ăn linh tinh, hoặc đi chơi lượn khắp phố như cá cảnh. Dù có buồn hay tâm trạng thì cũng chỉ một chút chút, hôm sau hoặc mấy hôm nữa là bình thường. Nhưng giờ kiếm lại giây phút ấy sao mà khó đến thế

Thực ra nói khó thì hơi "quá", vì cơ bản mình chưa có gì vướng bận cho tới thời điểm này. Chưa người yêu, chưa chồng, chưa con, chưa gì cả, vẫn độc thân và ở trọ. Chỉ là mình bị xoáy vào công việc nhiều, không có thời gian chăm sóc bản thân như trước thôi...

Hmmm... biết sao giờ nhỉ, người lớn hay bảo mình là mọi thứ đều phải đánh đổi, có phải bây giờ mình đang thấm dần câu đó hay không nhỉ. Mấy hôm cứ thỉnh thoảng lại thấy các bài viết của những người bạn cùng tuổi nói về vấn đề thất nghiệp, thất bại trong công việc, bị chỉ trích, bị dập khuôn, bị ép buộc làm việc mình không thích, bị kìm hãm, bị stress,... Ôi vô vàn các lời than và bài viết. Mình đọc nhiều đâm ra cũng đồng cảm phần nào

Mình nhận thấy một điểm chung của mình và các bạn đó là rất muốn được khẳng định mình, rất muốn được công nhận. Nhưng cái mình muốn và cái thực tế nó khác xa và nó lạ lẫm hơn trong trí tưởng tượng nhiều. Việc thì vô vàn đấy, nhưng làm được lại là cái khó khác. Làm được cái khó này rồi thì lại còn có cái khó hơn rất rất nhiều. Mình hiện tại mong muốn lớn nhất là có sức khỏe thể chất và sức khỏe tinh thần tốt, sau đó kiếm thật nhiều tiền để tự chủ cuộc sống. Từ khi ra trường tới giờ, đúng ra là kể từ khi đi làm thì mình trộn vía may mắn là không cần phải bố mẹ ở nhà gửi tiền lên cho nữa. Ước mơ tự chủ được bắt đầu hình thành, nhưng đánh đổi lại sự chai sạn về mặt cảm xúc và chai sạn về ngoại hình

Mình đi làm sale, cần phải sử dụng lời ăn tiếng nói rất nhiều. Có khi cùng một sản phẩm đó nhưng cách truyền đạt của bạn hay hơn, bạn biết cách nói trúng ý khách muốn, bạn có ngoại hình dễ nhìn, bạn biết "ăn nói", thì tự dưng sẽ có nhiều mối làm ăn tới đến mà cản không kịp. Nhưng tự hỏi, mấy ai thích và yêu được nó mãi, có lẽ là những người đam mê lớn, hoặc đây được xác định là đích thứ 1 để đạt, còn sau này trong tương lai sẽ có những cái đích khác. Mình là quan điểm thứ 2 đó, đây sẽ không phải đích cuối của mình. Mình sẽ không dừng lại ở đây, dừng lại ở vị trí này, với mức lương này. Không và không bao giờ, quan điểm của mình là cuộc sống không ngừng vận động và phát triển, thì mình cũng như vậy. Mình chọn xoay chuyển và ứng biến kịp thời với thời cuộc. Nói thì dễ nhưng làm sẽ khác, cơ bản mình tự tin vào chính bản thân mình, mình tin chắc chắn rằng sẽ có một công việc nào đó nhất định phù hợp với bản thân mình. Tiện đây mình cũng muốn tâm sự mỏng một chút với ai đó công việc đang chưa ổn định, chưa như ý. Thực ra mọi thứ diễn ra đều có ý nghĩa cả, có những quảng đường dài, cần phải nghỉ chân rồi mới có thể tiếp tục bước tiếp. Vì thế hãy cứ thong thả và thoái mái tinh thần, đâu rồi sẽ vào đó cả thôi, đừng lo nhé!

Tập dãn cơ mặt ra và cười mỉm nhé. Mình mới rút ra được cái bài học này đó. Qua 1 lần ấn tượng gặp mặt với một chị khách hàng hiện đại. Chị ấy có khoảng 1 tiếng hơn làm việc với bọn mình. Mình hôm đó là mới vào công ty, và đi gặp khách hàng này cùng chị đồng nghiệp. Sau khi training khách xong, chị ấy quay lại nói với một câu như thế này làm mình nhớ mãi. "Cứ nỗ lực và chân thành em ạ, đâu sẽ vào đó, không phải lo đâu. Các em mới ra xã hội cuộc sống, sẽ thấy chán nhiều thứ, nhưng đừng chỉ tập trung vào những cái đó làm gì cho mệt đầu, cứ nghĩ thế thì chỉ luẩn quẩn thế thôi. Nghĩ mình có một công việc để làm, cơm ăn ba bữa, quần áo mặc cả ngày, thêm vui chơi giải trí thì thêm nữa là hạnh phúc rồi. Làm đi, có thì giúp ích cho đời, đừng giữ một mình. Phải cho đi thì mới đổi vận được em ạ. Chị mở quán này là đam mê của chị, chứ chị cũng không cần phải quá suy nghĩ, vật vã vì cái quán nhỏ xíu này đâu em."

Nghe chị ấy nói xong làm mình "tỉnh" người luôn. Mình thấy đây mới chính là động lực thực sự khiến mình đi làm. Có những vị khách tâm lý và trình độ hiểu biết cao như vậy càng nói chuyện càng mê. Tuy nhiên, cũng đừng chấp vào quá, chấp thì mình sẽ khổ thôi. Mình đã từng chấp vào mẫu người như chị ấy một thời gian. Sau đó, mình chưa từng gặp ai dễ thương như chị ấy nữa, toàn là khách nam khó tính, khó thấu hiểu và còn hành xử mang xu hướng không tôn trọng mình. Quan điểm và nhân sinh quan khác biệt quá lớn, họ như những "trọc phú" mà mình đã từng nói rất nhiều ở voice trước. Họ là những người có rất nhiều tiền, nhưng sự hiểu biết và trí tuệ của họ bị giới hạn. Họ quan điểm rằng họ đưa mình tiền, thì mình phải có nghĩa vụ phục vụ và đáp ứng mọi nhu cầu của họ. Kể cả phải làm sọt rác để họ trút giận.

Haha nực cười nhỉ, mình đã bật cười khi mà biết được cái quan điểm tồi tệ lỗi thời như thế. Giờ ở đời còn có người như vậy sao mọi người, có lẽ trước kia không có cơ hội tiếp xúc nhiều nên mình chẳng để ý. Giờ ra xã hội rồi nhiều cái ối dồi ôi đẩu đâu kinh tởm.

Nói đi phải nói lại, chắc đây là 1 phần của cuộc sống rồi bạn ạ, không có không được. Vậy nên phải enjoy nó thôi. Như mình đang ngồi gõ phím bài này thì có quảng nghỉ 40p để tư vấn khách hàng rồi chạy KPI. Nhiều cái việc không tên, không thể nào mà nói và kể ra hết được. Chưa kể việc giao tiếp với khách hàng mà còn có việc đối nhân xử thế với lại sếp, đồng nghiệp nữa. Không hiểu kiểu gì, mình đi đâu cũng gặp sếp lớn tuổi, mang thiên hướng đồng bóng một chút. Trước làm MC, làm truyền thông thì không nói rồi. Nhưng giờ chuyển đổi công việc xong mà vẫn gặp người như vậy thì cũng khá đau đầu mọi người ạ. Đồng bóng không phải là hầu đồng này nọ kia đâu nhé, mà là người giỏi, nhưng họ thích nắm quyền lực, thích được công nhận, được khen và nịnh hot. Kiểu như vậy đó

Mà mình thì không giỏi trong mấy cái mục này. Công ty trước làm cũng ít nịnh nọt sếp, chỉ tập trung chuyên môn, nên khá kham khổ. Sang đây công ty mới, mình đang phải tập thảo mai dần đây bạn ạ. Nói ra nực cười quá luôn ý, nhưng đây là sự thật. Nhiều khi biết kỹ năng mềm một chút, thì công việc sau này của bạn sẽ dễ thở hơn nhiều. Miễn sao không làm mất đi chất riêng của mình là được. Đừng có vì một con ong mà hy sinh cả một vườn hoa, không đáng một chút nào

Chắc mình tâm sự thế thôi nhỉ. Tiêu đề ghi là tối nay làm gì thì đến đây cũng chưa rõ là làm gì, chỉ là muốn nói chuyện, tâm sự và bầu bạn cùng mọi người mà thôi. À tối nay mưa mọi người ạ, thành ra muốn nói nhiều hơn lúc thường. Thế nhé, chúc bạn ngủ ngon

<3 <3 <3 

  • 0 Comments



Mình chẳng hài lòng về hiện tại

Tại sao mọi thứ không như mình muốn

Kết quả này tôi không chấp nhận

Đời sao lắm thứ chẳng thú vị gì cả

Tại sao không có công bằng ở xã hội này

....

Mình chẳng hài lòng về mọi thứ hiện có

Hmmm....

----------------------------------------

Hello xin chào bạn!

Chào mừng bạn đã đến với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"

Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này.

Hãy cho mình nghe cảm nhận của bạn sau khi nghe và đọc qua những câu cảm thán ở đầu bài viết này. Tâm trạng của bạn hôm nay ổn định chứ? Hiện bạn đang đi học hay đi làm? Đang có công việc hay chỉ ở nhà chăm sóc bản thân? Bạn đang cảm thấy thế nào?

Hãy tự trả lời câu hỏi này bằng mọi phương thức bạn muốn, có thể nhắn tin cho mình hoặc tự trả lời cho chính bạn biết, có thể nói ra bằng lời, hay viết nhật ký,... Miễn sao, bạn cảm thấy hài lòng là được.

Khó lắm bạn ạ! Chúng ta sẽ chẳng bao giờ hài lòng về những thứ mình có đâu. Nếu như hài lòng thì sẽ chẳng có chuyện oán than cuộc đời, than thân trách phận, sầu tư, lo âu khi mình chưa đạt được một kế hoạch hay kết quả như mong muốn. Giờ có cơm ăn rồi, nhưng muốn thêm tí rau, tí thịt. Có đủ để ăn rồi nhưng lại muốn ngồi bàn sang trọng, quạt điều hòa mát lạnh. Một chút chương trình giải trí, một chút không khí vui vẻ,... Chúng ta muốn rất nhiều, rất nhiều và không hài lòng với hiện tại.

Vì sao thế! Tại sao lại như vậy, có phải chăng do áp lực cuộc sống hay không?Mình nghĩ là không đâu, chẳng ai có thể ảnh hưởng tới mình nếu như mình không cho phép hoặc không để tâm đến việc đó. Tất cả những áp lực đều tự mình làm và khiến bản thân mệt mỏi thêm. Bạn thấy đúng không?

Đừng vội đổ cho xã hội, cho người này, người kia, cá nhân nào đó hay ai đó. Họ sẽ chẳng làm gì bạn được nếu như bạn không cho phép điều đó. Một câu nói khá hay khi mình lướt mạng xã hội ngày hôm qua có đọc được đó là: "Miệng của người ta, người ta nói. Tai mình để nghe và nghe những gì mình muốn". Bạn hiểu câu này chứ? Cho dù người khác nói tỉ tỉ điều xấu, điều không tích cực, điều bạn không thích hay một thứ gì đó bạn cảm thấy không phù hợp. Lập tức bạn có thể bỏ qua ngoài tai mà không thẩm thấu nó. Khi ấy, tâm trạng và cuộc sống của bạn hiện tại thật tốt đẹp biết bao nhiêu.

Ngày hôm nay, ở bài viết này mình sẽ chia sẻ với mọi người dưới quan điểm cá nhân mình về việc HÀI LÒNG trong cuộc sống này như thế nào nhé! 

Có một người bạn cảm thấy rất sốc khi biết được cái kính mà bạn ấy mới mua ở ngoài tiệm chất lượng không như mong muốn

"Chị ơi, em mới mua được cái kính thời trang mới này. Vừa chống nắng, vừa cách điệu mà giá okay lắm. Quan trọng là nó hợp với dáng mặt của em"

"Đâu xem nào... Mày mua cái kính này bao nhiêu tiền đấy"

"100k thôi, ổn áp không"

"Ối thôi chết, thật hay đùa đấy"

"Thật mà, sao thế chị"

"Tao mua cái y hệt này mới 40k thôi, cùng lắm 50k. Mày mua bị chém rồi em ạ"

....

"Này mày, hôm nay tao mới mua được cái kính này, xem ổn không?"

"Kính nhựa à"

"Không biết, tao thấy nó đẹp nên mua thôi"

"Mày đeo vào không thấy cảm giác gì à"

"Tao thấy bình thường"

"Ờ thế hả..."

"Sao... mày thấy nó có vấn đề gì à"

"Kính này đeo chơi chơi thì được chứ không nên đeo nhiều. Nó là nhựa đeo lâu hỏng mắt, chưa kể phản ứng với tia nắng mặt trời, rất hại mắt. Mắt mình đã chưa ổn rồi mà đeo lâu, sau này mất thêm tiền chữa bệnh là nản luôn"

"Thế á... tao có biết là nhựa đâu. Làm thế nào để biết là nhựa"

"Học đi rồi biết. Có những cái nên tiết kiệm thật nhưng không phải lúc nào cũng chi li tính toán với ngay chính bản thân mình. Phải biết lựa chọn đi."

....

Bạn dự đoán thử xem nhân vật mua kính kia sẽ cảm thấy như thế nào sau khi chia sẻ câu chuyện của mình cho 2 người bạn của mình. Lần 1 đó là cảm giác hụt hẫng khi biết mình mua kính bị hố mất 50k. Lần 2 là biết mình mua cái kính này chả để làm gì cả khi biết tác dụng thực chất của nó. Còn lần 3, lần 4 thì sao? Mỗi khi chia sẻ câu chuyện cá nhân với một người nào đó, người ấy sẽ đều cho bạn những lời nói mang trường năng lượng khác biệt, không đồng nhất và giống với bất kỳ ai. Bạn thấy đấy, bạn rất dễ bị cảm xúc chi phối cá nhân và phụ thuộc gần như hoàn toàn vào người khác. Vì thấy bạn sẽ chẳng bao giờ hài lòng về mọi thứ bạn đang có.

Hoặc một trường hợp cá nhân của mình hiện tại và một nhóm bạn xem nhé. Bọn mình chuẩn bị tốt nghiệp đại học, với loại bằng khá. Đây là chuỗi hành trình và không hề dễ dàng đối với chúng mình kể từ khi nhập học cho đến ngày hôm nay. Mọi thành quả là sự cố gắng, nỗ lực không ngừng nghỉ và phấn đấu. Mang niềm vui này chia sẻ với một vài người, thì có người khen là số ít. Còn phần đa có thể họ gửi bạn một số câu nói mà cảm giác đâm xuyên qua t*m như thế này:

"Cái chuyện này bình thường. Thi đại học tầm này dễ ợt, cái bằng khá này làm ăn được gì. Phải giỏi với xuất sắc chứ nhể"

"Khá thôi á mày. Tao tưởng mày phải giỏi chứ"

"Thế thì không được đâu mày ơi. Bằng này không được lên sân khấu trao bằng ở lễ tốt nghiệp trường mình đâu"

....

Mới sương sương khoảng 3 câu trích dẫn thực tế thôi nhé, nghe thử đi, bạn thấy thế nào. Sẽ ra sao nếu một người họ phủ nhận mọi thành quả của bạn từ trước đến nay, sẽ như thế nào nếu bạn ngay lập tức phản ứng lại và đấu tranh với họ để bảo vệ luận điểm của chính mình. Sẽ thế nào nếu bạn không hài lòng về mọi thứ như vậy?

Nhiều người ngang bướng hoặc cố chấp sẽ nói chả làm sao cả, không hài lòng thì mới có ý chí để phấn đấu tiếp, chứ ổn áp rồi thì chẳng còn muốn làm gì nữa. Mình không nói đến vấn đề đúng sai, vì tất cả là quan điểm cá nhân của mỗi người. Mình chỉ có một suy nghĩ rằng, nếu trường hợp này thì bản thân sẽ ra sao. Mình biết, luôn phải phấn đấu thế nhưng phấn đấu trong trạng thái con người như thế nào. Áp lực đến mức kiệt sức, tiều tụy vì công việc hay là luôn làm một đoạn rồi nghỉ cả chặng đường???

Còn nếu như ai đó bảo nếu như không hài lòng mà cũng không hẳn là hài lòng thì sao? Tức là bạn vẫn đang phân vân, chưa có đáp án. Vô định trước mọi thứ và bạn đang yếu thế, yếu về kiến thức, trí tuệ và kỹ năng sinh tồn của bản thân. 

Còn nếu hài lòng thì sao? Hài lòng rồi có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn một chút nhưng vẫn tiềm ẩn những rủi ro riêng. Luôn ổn, luôn cảm thấy hài lòng, tốt đẹp, hạnh phúc sẽ giúp mình có trạng thái tâm lý tốt, vững vàng và bình ổn. Tuy nhiên, mọi sự làm và hành động đều cần trí tuệ để nhìn nhận. Không phải vấn đề nào cũng nên hài lòng mà không có những kế hoạch hay bước tiến tiếp theo trong tương lai. 

Cái gì cũng có tính 2 mặt, cách nhìn nhận cũng phải thực thấu đáo và sâu sắc thì mới giải quyết được vấn đề. Nhưng công thức mà mình thấy áp dụng ổn nhất từ trước tới nay đó là TĨNH TÂM. Hãy tâm chung vào chính bản thân mình, đừng để tâm vào những câu chuyện ngoài lề xung quanh. Nghe để biết, biết rồi để đấy, không vướng chấp vào chuyện của người ta làm gì, càng không phải chuyện của mình thì càng không nên vướng tâm. Còn nếu như là vấn đề của mình mà người khác nói ra nói vào, cảm thấy khó chịu, chán nản là vẫn còn vướng chấp vào những lời nói, hành động đó. Còn không hài lòng là còn chưa biết đủ, chưa đủ thì chưa hạnh phúc. Mà cái đích đến mong muốn là an lạc và hạnh phúc cơ mà. Hãy ngẫm kỹ lại và nghe đi nghe lại hoặc đọc lại bài viết này của mình thực nhiều lần nếu có thể bạn nhé!

Nếu trước vấn đề về loại bằng gì khi ra trường kia, một số người yếu đuối sẽ rơi nước mắt khóc lóc vì thấy kết quả chưa cao bằng người khác. Một số sẽ tức giận vì người ta phủ nhận mình hay một số thì không phản ứng lại chỉ lặng lẽ âm thầm và im lặng. Trường hợp này, hãy chọn im lặng. Vì cho dù bạn có giải thích hay chia sẻ với người ta quảng đường phấn đấu của bạn bao nhiêu thì người ta cũng sẽ chẳng nghe đâu. Và quan trọng là bạn chẳng cần có TRÁCH NHIỆM để giải thích làm gì. Việc ai nấy lo, đời mình mình sống, đừng phân tâm, sao động làm gì để khổ thân. Mình chỉ cần nhận thức những việc sau

1- Việc mình làm có mang lại lợi ích cho xã hội hay chưa?

2- Việc đạt được kết quả đó có lợi ích gì cho bản thân mình?

3- Việc này có thể ảnh hưởng tới những ai? Tích cực hay tiêu cực?

----

Càng chi tiết bao nhiêu, càng nhiều câu hỏi bao nhiêu thì bạn càng dễ dàng hiểu bản thân mình hơn, cảm thấy nhẹ nhõm cũng như thanh thản bấy nhiêu. Ví dụ bạn muốn từ nhà đi đến tiệm tạp hóa mua đồ ăn. Thay vì đi bộ, bạn có nhiều cách đi khác, bạn lấy xe máy đi cho nhanh và về nhà. Người ta gặp và nói bạn tiểu thư, bạn lười biếng, bạn không chịu vận động, có một chút đường đi ngắn tũn mà cũng phi xe máy. Khi ấy cứ im lặng, nếu có thể thì mỉm cười nhẹ và về nhà thôi. Chỉ có bạn biết rằng đi xe máy là cách nhanh nhất ở thời điểm này đưa bạn tới mua đồ ăn, chỉ có bạn biết không khí và thời tiết ở ngoài rất xấu, ảnh hưởng đến sức khỏe nên không nên đủng đỉnh, la cà để đi mua. Chỉ có bạn biết tình hình sức khỏe của bản thân thế nào, bạn có cảm thấy tim đập ổn định khi một mình đi trời nắng chang chang và tay xách túi đồ lớn giữa đường. Và chỉ có bạn có thể trả tiền cho chính món đồ mình muốn mua mà thôi.

Hãy đơn giản hóa cuộc sống, biết đủ, biết ổn, biết hài lòng thì bạn càng tốt đẹp. Quan trọng nữa hãy thử tìm mọi cách và phương thức có thể làm mình tĩnh tâm, tâm không giao động hay chuyển biến quá thất thường trước những thông tin, sự kiện xảy ra trong đời một cách bất ngờ hay bắt buộc cần xảy ra. Đời là vô thường, chẳng có gì tồn tại mãi mãi cả, hiểu được điều ấy ắt hẳn lòng an nhiên.

Cảm ơn bạn vì đã đồng hành cùng mình đến cuối bài viết này. Chúc bạn có một ngày thật vui vẻ!

  • 0 Comments



Tối hôm qua, khi mình mới thực hiện xong thời thiền kéo dài 30 phút, tự nhiên bạn mình nó quay sang nói một câu làm mình vương vấn đến tận bây giờ

"Mình hết thanh xuân rồi đấy!"

"Hả... cái gì cơ, ý mày là sao?"

"Thì sắp ra trường rồi còn gì, còn đi học nữa đâu... kèm theo tiếng thở dài và ánh mắt nhìn xa xăm"

....

Đã từ bao giờ, hai từ "Thanh xuân" đã gắn liền với học đường, gắn với những năm tháng tuổi trẻ, sôi nổi, nhiệt huyết, hiếu động và hoạt bát. Qua những câu chuyện học hành chăm chỉ, nỗ lực đạt thành tích mà mình mong muốn cho tới những mối tình yêu thơ mộng chớm nở. Những ánh mắt rung động, xao xuyến khi nhìn vào người mình yêu thích, đôi tai thêm dày khi lắng nghe được nhiều người hơn, đôi tay thêm cái vết chai nhỏ vì viết lách quá nhiều... Tất cả đều là thanh xuân và mình tự hỏi

"Thanh xuân của mình tới đâu rồi nhỉ?"

Tại sao lại tới đâu rồi mà chưa phải là kết thúc. Vì mình nghĩ, chúng ta khi còn sức khỏe, còn ý chí, còn phấn đấu thì khi đó ta vẫn còn THANH XUÂN. Bởi chúng ta không thể đánh giá kết quả của một người thông qua tuổi đời phải không nào? Có phải cứ nhiều tuổi rồi là ý chí mất đi, chai lì cảm xúc, lười nản, chán chường mọi điều... Đâu phải như vậy, nếu thế thì trên thế giới sẽ không có chỗ cho những bậc tỷ phú, vĩ nhân như bây giờ. Tất cả chỉ là sự hình thành trong ý nghĩ và tư duy của bản thân mình mà thôi, mình nghĩ như thế nào thì nó chính là như thế đó. Vì thế nên cẩn trọng trước mọi điều mình nghĩ, mình làm và mình chia sẻ, biết đâu nó lại đang vô tình thu hút điều gì đó tới cuộc sống này.

Tháng 5 gần tới rồi, chỉ nửa tháng nữa thôi, cái nóng bắt đầu đén, mùa hè cũng dần được nhận biết rõ ràng hơn qua những cái nắng gắt, tiếng ve kêu và hoa phượng nở. Mùa mà những cô bé, cậu bé học trò sẽ không bao giờ quên được, mùa của cuộc sống mới sắp bắt đầu. Như những chim sẽ bay về phía Nam vào mùa đông để tránh rét, thì những sĩ tử như chúng ta thì sẽ vận dụng tất cả các kiến thức, kinh nghiệm và sức lực để tham dự cuộc thi cao khảo (nếu nói như bên Trung Quốc) hay ở Việt Nam là thi THPTQG, một kỳ thi vô cùng quan trọng, nó như là tấm vé thông quan. Tấm vé ấy có thể đưa bạn tới các vùng, khu vực hoàn toàn mới, nhiều thứ thú vị và trải nghiệm hoặc cũng có thể đưa bạn tới nơi mà bạn không hề mong muốn. Ai cũng muốn mình có một tấm vé tốt nhất, như đi xem phim vậy, vị trí ngồi đẹp cũng khiến bản thân hoan hỷ, vui vẻ và cảm xúc tâm trạng tốt hơn.

Nhưng để mà nói trắng ra thì có phải ai cũng đủ năng lực để dành được tấm vé tốt nhất đâu. Hoặc có thể người ấy đủ năng lực nhưng thiếu chút cơ hội, hay là vì một lí do gì đó khi tấm vé cầm được rồi nhưng vẫn lẳng lặng cất gọn ở một vị trí nào đó trong ngôi nhà của mình. Mình biết thời gian này các em học sinh cấp 2 và đặc biệt là cấp 3 chuẩn bị thi đại học sẽ có những cảm xúc tương tự mình như thời xưa. Bây giờ bắt đầu vào cái giai đoạn mông lung, vô định, thất vọng và cả sự bất lực. Các bạn ấy bắt đầu dễ sinh sự, cáu giận vô cớ, bắt đầu thấy ăn không ngon, ngủ không yên, hay nghĩ về tương lai, hay thất vọng về những việc mình đã làm trong quá khứ và cả những việc hiện tại làm chưa tới đâu cả. Một vòng luẩn quẩn rối tung, rối mù mà không biết chải gỡ ra từ đâu trước. 

Bắt đầu nhận thức được việc này rồi thì mới lao đầu đi kiếm tìm đáp án ở mọi nơi, chỗ nào đông là chỗ ấy có mặt. Mạng truyền thông hiện đại, tìm kiếm những câu chuyện của người trẻ tuổi nào đó, đọc về một thành tích nổi bật của một ai rồi lấy đó làm động lực cho chính bản thân mình,... Nhưng sau mỗi lần đó, mình hỏi thật nhé: "Bạn có thực sự ổn không?"

Hôm nay, mình viết bài này trong tâm trạng và cảm xúc của một cô gái 22 tuổi. Khác với năm 17 thiếu niên đó, mình bắt đầu có những suy nghĩ khác về cuộc sống, bắt đầu nhận thức và chịu trách nhiệm với việc mình đang làm, bắt đầu... tất cả chỉ là bắt đầu. Đời người trung bình 80 tuổi thì mỗi một chặng khoảng 10 năm thì lại có một dấu mốc mới, luôn bắt đầu và không ngừng cho tới khi chúng ta rời đi. Vì thế, hiện giờ mình không còn cảm thấy quá lo lắng về tương lai, không quá suy về quá khứ mình đã làm những gì để khiến bản thân có kết quả như ngày hôm nay nữa. Mình chỉ tập trung vào hiện tại, hiện tại mình đặt mục tiêu rõ ràng và thực hiện lần lượt từng điều như đã lên rõ. 

Hồi xưa mình rất sợ già, sợ xấu, sợ không có ai chơi cùng, không ai đồng hành cùng. Nhưng giờ thì mình sợ mình không có sức khỏe, không có ý chí và không có kiến thức, trí tuệ. Mình đặt khái niệm THANH XUÂN khác với bạn của mình. Mình nghĩ, nếu mình còn ước mơ, còn muốn thực hiện, còn nhiệt huyết thì khi ấy mình vẫn còn thanh xuân, thậm trí thanh xuân này còn phơi phới, mạnh mẽ và nồng nhiệt hơn thuở trước. Vì mình biết mục đích của mình là gì, mình đang làm gì, mình sẽ trở thành như thế nào và mình thời điểm này đủ điều kiện thuận lợi để thực hiện nó. Chỉ là chặng đường đến với đích sẽ có nhiều thử thách, khó khăn riêng, và mình vượt qua nó như thế nào để tới đích mà thôi.

Ngồi ngẫm tự nhiên nghĩ về tuổi niên thiếu quá nhiều, mình có mở một vài bản nhạc hoa ngữ ra để nghe. Vì ngôn tình cũng bắt đầu từ đó và mình rất yêu thích âm nhạc và văn học của Trung Quốc. Tình cờ, lướt phần bình luận, mình có đọc được một cmt như thế này!



Bạn nào đọc thì có thể thấy rõ các cmt mình chụp hình lại, nhưng đối với các bạn thính giả thì mình sẽ đọc nó lên cho các bạn nghe. Khi đọc xong các cmt ấy, mình mới nhận ra rằng thì ra cũng có nhiều người, nhiều bạn trẻ nhiệt huyết, máu lửa nhưng trong lòng cũng đầy tâm trạng giống như mình. Có ai biết được ngày mai thế nào đâu, học tài thi phận, có thể chuyện này mình cố gắng hết sức rồi nhưng kết quả không như mong muốn. Cái chúng ta có thể làm để trấn an bản thân đó là luôn TIN TƯỞNG VÀ HY VỌNG. Tin rằng mình đủ trân thành thì sẽ có được kết quả mong muốn, tin tưởng mình cố gắng, nỗ lực đủ nhiều, đủ lâu thì chắc chắn sẽ nhận lại quả. Đã gieo rồi thì phải nhận lại, không có mất đi được thứ gì cả.

Qua đây, mình cũng nhận ra rằng: "Thực ra, bản thân mình không quá tệ như mình hay áp đặt vào chính mình. Mình vẫn còn có một tâm hồn hướng thiện, biết quan tâm, chia sẻ và tích cực". Mình thấy yêu bản thân thêm nhiều hơn, mình trân trọng từng khoảnh khắc hơn và mình cũng yêu các bạn như thế. Bạn có thể xem đây là một cách, một phương pháp để giải tỏa bằng âm nhạc. Khi buồn, khi suy, khi u sầu có thể tĩnh lại ngồi nghe một bản nhạc thì quả thực là tốt rồi. Ít ra, bạn có thể vực lại được bản thân mình thông qua những giai điệu, tiết tấu của bản nhạc. Bạn đừng nghĩ quá nhiều, âm nhạc bạn nghe có thể là bất cứ giai điệu nào, bất cứ bài nào bạn thích. Nghe nhạc buồn, không lời cũng được nhưng cái quan trọng là hay nhận biết, hãy quán sát hơi thở của mình, âm thanh, tiết tấu của bản nhạc. Sau khoảng 15-30p mình tin là bạn sẽ ổn định lại tinh thần được đó. Không tin thì làm thử xem thế nào nhé!

Quay lại trả lời bạn mình, mình có nói với nó rằng: "Nếu thực sự thanh xuân đã chuẩn bị hết thì bây giờ nghĩ cách để níu giữ nó lại, càng lâu càng tốt, lo lắng có ích gì"

Mình muốn thế nào thì hãy làm như thế ấy, muốn thanh xuân đong đầy, trọn vẹn, nhiều màu sắc thì hãy dấn thân, hay mạnh dạn làm mọi điều mới, rèn cho bản thân tính kỉ luật, tinh thần trách nhiệm và tâm lý vững vàng. Đừng buồn khi mình làm kết quả chưa tới, đừng nản khi những gì mình chia sẻ chưa nhiều chiều sâu, cao siêu như những bạn khác,... Tất cả hãy xem như là cảnh để trải nghiệm, không quá vướng chấp, không mong cầu, không ước vọng cao lớn đắm chìm không lối thoát. Hãy nhẹ nhàng như nước và uyển chuyển, cho dù ở trong môi trường nào, cốc dựng méo hay tròn thì luôn đầy ắp, đong đầy và lặng lẽ, trong sáng.

Ở đời, có ai sống mà không có nỗi sợ, nỗi lo lắng đâu bạn! Quan trọng là hãy nhắc bản thân xem mục đích của mình là gì và nhớ dõi theo và cf nó thôi. Chúc thanh xuân của bạn nhiều ý nghĩa và màu sắc rực rỡ nhé!

-> Bài này đủ lượt tương tác nhiều cả blog và podcast thì mình sẽ lên nhiều hơn về thể loại này💓
  • 0 Comments

 


Hello xin chào bạn!

Chào mừng bạn đã đến với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"

Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này!

Dành cho bạn nào chưa biết thì Blog tôi viết, tôi tâm sự là nơi mà chúng ta có thể ngồi lại, thảo luận và chia sẻ về mọi khía cạnh trong cuộc sống, những câu chuyện vui hoặc cả là những câu chuyện buồn, những niềm hạnh phúc khát khao hay cả những nỗi thất vọng trầm lắng,... nó có thể là bất cứ thứ gì. Không theo khuôn mẫu, không theo tiêu chuẩn, chỉ đơn giản là mình được làm theo phong cách của chính mình.

Các bạn ạ, đôi khi cuộc sống không màu hồng như chúng ta mong đợi. Trong những thời điểm khó khăn nhất, khi ánh sáng dường như biến mất, chúng ta thường cảm thấy cô đơn và mất phương hướng. Nhưng không, đừng lo lắng - chúng ta không cô đơn trong cuộc hành trình này. Hãy xem Blog tôi viết, tôi tâm sự giống như là một gia đình lớn, nơi mà mỗi giọt nước mắt và mỗi tiếng thở dài đều được chia sẻ và thấu hiểu, không phán xét, không chê bai, không miệt thị, không khinh khỉnh,... tất cả chỉ là nghe và hiểu.

Đừng coi đây chỉ là nơi để trút bỏ những gánh nặng, mà hãy coi đây như là một không gian để tìm thấy sự hy vọng và sức mạnh từ những câu chuyện của bản thân mình hoặc từ chính các bạn. Bởi vì mọi khía cạnh đều có tính hai chiều, ví dụ như trong buồn bã cũng có sự học hỏi và lớn lên trưởng thành.

Chúng ta hãy đồng hành cùng nhau trong chặng đường khó khăn đầu đời này. Hãy cho phép mình được mở lòng, nói lên tiếng nói mà mình muốn nói và cùng nhau thắp lên ngọn đèn trong những bóng tối và tạo ra một không gian của sự đồng cảm và chia sẻ.

Cảm ơn bạn đã đến và mở cửa trái tim để chia sẻ!

-----------------------------------

Lâu rồi mình không có làm một phần mở bài nào nó dài như vậy. Kiểu hôm nay cũng hơi tâm trạng, cảm xúc lẫn lộn chút, kiểu lâu lâu sến sến ý mọi người. Tính từ thời điểm ngày hôm nay trở đi (8/4/2024) là còn chính xác 2 tháng nữa là mình ra trường rồi mọi người ạ. Tự nhiên trong lòng cảm thấy lâng lâng, bỡ ngỡ, lạc lõng mà còn xem chút tiếc nuối nhẹ. Mình tự hỏi bản thân rất nhiều những câu hỏi để trả lời cho những cảm xúc như kia, mà cuối cùng thì cũng chưa đưa ra được đáp án chính xác là tại sao. Nếu sâu chuỗi câu chuyện lại từ khi mở đầu tới lúc kết thúc thì có lẽ đó là cái cảm giác của người trưởng thành, đúng hơn là của một con người sắp bước chân ra xã hội bao la rộng lớn. Sẽ không thể biết trước ngày mai thế nào, con đường đang đi hiện tại có thật bền vững để mình đi đến cuối đời không, sẽ không thể biết được ai với ai là thật lòng, ai là dối trá, ai là lừa bịp, ai là bất hạnh, ai là khổ đau, ai là sung sướng,... Không thể biết mọi thứ qua đánh giá bề ngoài, và càng không thể biết chính xác ở bên trong. Không - không, một cặp đi đôi song ca với nhau từ đầu tới cuối, tất cả chỉ là vô thường, có đến rồi đi, không bao giờ là mãi mãi, không bao giờ là vĩnh cửu. Chính vì mông lung kèm theo vô định ấy, khiến ta trở nên yếu đuối và hèn nhát hơn mọi khi. Khi ta không biết điểm tới sẽ đi đâu, thì lựa chọn tốt nhất là trân trọng và cố níu nơi ở hiện tại. Và đây đích thị là cái cảm xúc của mình ngay lúc này các bạn ạ.

Tuổi của mình mấy ai là không có những nỗi khổ niềm đau. Ai mà chả biết là thời này sống đã sung sướng hơn trước rất nhiều rồi, chẳng lo cơm ăn áo mặc, chẳng lo chạy nạn khi chiến tranh, chẳng phải sáng tối lên rừng đốn củi, chăn trâu cưỡi bò, cắt cỏ ngoài đồng và những câu vè văn thời xưa. Chẳng còn phải lo nhà dột mưa dầm ban đêm, chẳng lo sáng mai trời mưa nắng thất thường thế nào,... Nhưng thực sự, mình cảm nhận thấy những điều trên chẳng hề sai nhưng cơ bản chưa đủ. Đúng là những điều kia ít khi nào lo nghĩ đến, nhưng có phải hoàn cảnh của ai cũng giống nhau đâu, có người này người kia, người this người that cả chứ, không lo cái này thì lo cái khác, sống ở đời ai chẳng có một nỗi lo phải không bạn?. 

Đặt mình vào hoàn cảnh hiện tại, mình mỗi ngày tỉnh giấc đều lo lắng đến công việc tương lai sẽ như thế nào. Luôn luôn nghĩ trong đầu và tưởng tượng ra vô vàn các viễn cảnh khác nhau:

"Ngày mai mình mặc đồ gì?"

"Mai trang điểm lồng lộn hay nhẹ nhàng nữ tính"

"Ngày mai sẽ gặp ai, người đó là người như thế nào, đối xử với mình có tốt không, nhiệt tình giống mình không,..."

"Sếp mình là người như thế nào, có ý chí khát vọng và nâng đỡ nhân viên không, có công bằng không?"

"Mình sẽ trở thành ai trong tương lai, một người sếp tốt hay nhân viên trách nhiệm, trung thành?"

"Mình ơi... ngày mai thế nào nhỉ???"

.....

Hmm... hỏi quá nhiều về ngày mai mà chưa hề có lời hồi đáp hay một phương tiện, một con người hay một dấu điểm để chỉ đường, dẫn bước cho bản thân. Tất cả chỉ là tưởng tượng và mơ mộng. Mình không muốn và không còn thích chìm trong sự ảo đó nữa, mình muốn thực. Mình muốn thật nhanh chóng có công việc mới, muốn được đi làm, muốn có cảm giác bận rộn để cơ thể không bị ù lì, chóng vánh như vây giờ. Muốn có cảm giác mệt nhọc khi làm công việc mình đam mê, yêu thích, mình thích và trân trọng điều này hơn cái mệt do suy nghĩ, cho tâm thức ảo mộng vẽ ra dọa nạt bản thân bởi những câu chuyện không có thực. Còn đôi khi mình chỉ muốn một điều đơn giản đó là người khác nhìn vào mình, họ đánh giá là người có ích cho xã hội. Sự thật thì quá phũ phàng và khó diễn tả, trong khi hiện tại mình còn chưa học xong, cớ sao lại quá lo lắng về công việc trong tương lai đến như vậy, bạn có thắc mắc là vì sao không?

Một chú gà lạc mẹ sẽ đứng giữa ngã 4 đường kêu gào thảm thiết mà không biết đi đâu về đâu. Còn giả sử như, có một ai đó tốt bụng, chỉ cho chú con đường đi tới chỗ mẹ, nhưng thực chất chú vẫn khóc vì con đường ấy chú chưa từng đi và không chắc là có thể tới được điểm mình muốn để tìm mẹ hay không. Hoặc có thể là khi, chú biết được quá nhiều con đường để đến, thế nhưng vẫn loay hoay không biết đi đường nào cho nhanh và chuẩn xác. Bạn ạ, mình hiện tại y hệt chú gà này không khác một chút nào cả.

Mình đã chia sẻ rất nhiều ở các bài viết cũng như podcast trước đó, mình sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường có bố mẹ làm công chức nhà nước với những đồng lương ít ỏi và cuộc sống mưu sinh. Bố mẹ mình luôn mong muốn và hướng mình vào các cơ quan nhà nước để làm việc. Bố mình nói: "Con là con gái, bố không muốn con phải sống bươn trải việc ngoài, để nay đây mai đó, cuộc sống lông bông, mai kia chồng con gia đình sẽ khó khăn". Mình thì để nói thẳng thừng ra thì thời điểm này, mình không hề thích môi trường nhà nước một chút nào cả, và tất nhiên mình có lí do chính đáng.

1- Việc ổn định <-> lương bổng ít -> thái độ linh hoạt

Mình không hề muốn nói xấu một cơ quan đoàn thể, tổ chức nào, không muốn bôi nhọ danh dự hay miệt thị, mỉa mai bất kì ai. Mình chỉ nói dựa trên thực tế mình quan sát và trải nghiệm cá nhân của mình thôi bạn nhé!

Khi một ai đó giới thiệu cho mình một công việc gì thì điều đầu tiên là mình sẽ đi tìm hiểu xem công việc đó làm như thế nào và tiêu chí nào để có thể làm tốt được công việc đó. Mình có tìm hiểu qua các trang mạng truyền thông hiện nay và cả những người từng trải, ai cũng nói làm nhà nước được cái ổn định, đến giờ đến tháng lên lĩnh lương rồi về. Việc thì dập khuôn đấy, nay làm hay mai làm đều được cả, không quá xô bồ, vồ vập như ở tư nhân. Làm có thâm niên thì sẽ được tăng lương, mỗi lần khoảng vài trăm nghìn đồng. Nếu như mà không có bị lo lắng nhiều về kinh tế thì đi là NN là okay. Khởi điểm sinh viên ra trường tùy các ngành nghề sẽ có sự khác nhau nhưng cơ bản mức trung bình sẽ là 3-5 triệu VNĐ. 

-> Tìm hiểu tới đó là mình đủ chán rồi mọi người ạ, không chê bai gì đâu nhưng mình thấy con số này thực sự là vô cùng khó khăn đối với một người sinh hoạt, huống chi là mai kia có cả gia đình lớn, gia đình nhỏ. Cứ cho là 5tr đi, thuê nhà chung hết 1tr5, tiền ăn 1tr, đi lại 1tr, mua quần áo mới cũng phải hơn 1tr. Nói chung là mình thấy không hề ổn một chút nào, ra trường mà sống trụ được với con số đó thì chỉ có là dọn nhà về ở với bố mẹ, gia đình bao nuôi thì tiền kia gửi tiết kiệm vài năm sau lấy chồng vô tư, không vấn đề gì😁 

Còn nữa, sáng nay trước khi đi công việc cá nhân, mình có ghé qua tiệm làm nail quen để vẽ bộ móng mới. Móng mình hơn 1 tháng nay không có đi chăm sóc lại rồi, mặc dù nghèo thật nhưng mình vẫn luôn chú trọng đến vẻ bề ngoài và sự sạch sẽ, trau chuốt ý mọi người. Trong lúc làm thì mình có tâm sự, kể chuyện với mọi người cùng làm đẹp ở đó. Thì có một chị gái chắc tầm ngoài 30 rồi, chị ý làm trong NN và thời điểm ấy, chị có chia sẻ với mình vài điều này:

"Con gái vào đâu cũng phải hy sinh nhiều thứ em ạ. NN thì nhàm chán lắm, nếu không khéo léo, không biết nịnh nọt thì khó sống, có khi chán quá mà tự ra ngoài làm. Chị giờ già rồi nên cố trụ về hưu là xong. Bọn em còn trẻ vào sớm làm gì, cứ bay nhảy đi, ngoài 30 mà không thấy khá lên được thì hãng làm đơn vào"

"Dạ, thế à chị. Em cũng phân vân lo lắm, biết là ở đâu cũng có cái khó rồi nhưng cơ bản em không hiểu được là cái khéo léo cụ thể là cái gì và hy sinh cái gì chị ạ"

"Cái này thì khó nói khi mà em chưa có sự trải nghiệm. Ra đời ý mà, đừng quá thân hoặc tin bất kỳ kẻ nào, chơi vừa phải thôi. Vì có thể họ sẽ là người đâm sau lưng, kiện cáo em với sếp. Em có tí miệng mồm thì ra việc, còn không thì phải chịu nhục, khổ và ấm ức thôi. Ra ngoài xã hội nó khác trong sách vở em ạ"

"..."

"Thật thà quá không tốt em ạ. Như chị đây này, chị chơi thân với ông sếp mà chị cũng có nói ra đâu, chả ai biết. Mấy đứa mỏ khoét, kền kền ở cty chị cứ bảo chơi thân với ông này, ông kia, bọn nó mõm hết cả đấy. Hỏi ra mới biết ông sếp còn chả biết đến mặt mũi nó là ai mà đòi thân với chả quen. Khi nào cần khoe hãy khoe, còn không thì cứ bình thường mà sống"

"Bọn em trẻ mới ra ngoài, cứ chăm và ngoan, ý thức, biết điều. 11h họp rồi mà 10h30 đây chị vẫn ngồi làm móng tay được với em chứ bây giờ mấy đứa mới vào non xanh nó chạy cong cả mông đi làm ối việc em ạ..."

...

Mình tỉnh luôn mọi người ạ, mình chỉ muốn hét lên là tại sao lại như thế? vì sao lại như vậy và bây giờ phải làm sao??? Thực là khó chịu quá đi mất, tại sao không được sống với chính những gì mình muốn, vì sao lại phải chịu nhục trong khi người sai không phải mình? phải làm sao để thoát khỏi những điều tệ hại như này?

-> Có vẻ như chỉ cần mồm mép, dẻo dai, uyển chuyển, có thâm niên đủ lâu là được khoản 10h30 vẫn ung dung vẽ móng rồi về lấy đại một lí do em bận việc nên đến họp muộn à mọi người? Cứu tui, tại sao câu chuyện nó lại lệch đi xa tới vậy rồi. Mình bắt đầu suy nghĩ đến cụm từ "Thái độ linh hoạt" mọi người ạ.

Nhắc đến thái độ một cái là mình lại nhớ đến câu chuyện tiếp theo là câu chuyện mình đi làm thủ tục tạm trú tạm vắng ở phường. Hôm đó là ngày trong tuần, thứ 5 thì phải mình khá rảnh nên sáng sớm có đi ăn, chơi và làm việc cá nhân xong cả rồi, ngồi uống nước nghĩ bụng hôm bữa công an phường tới khu trọ để làm tạm trú tạm vắng nhưng mình vắng nhà không làm được. Nên thôi, nay rảnh thì qua làm luôn vậy. Nghĩ là làm, mình phi xe qua công an phường để làm luôn mà không hề nghĩ ngợi gì. Nhưng bạn ạ, làm gì cũng phải nghĩ và tính thật kỹ, đừng nghĩ việc to mới cần nghĩ, việc nhỏ cũng rất cần đấy. Nếu không là việc hỏng được luôn và ngay ví dụ như chuyện của mình. Mình tới nơi lúc đó khoảng hơn 12h trưa, khi đó là giờ nghỉ làm việc rồi, nhưng mình lại gặp trường hợp như thế này! Mình không rõ là làm thủ tục ở công an hay là bên phường vì hai nơi ấy sát cạnh nhau. Mình không biết nên để xe ở bên này hay bên kia. Và nhớ lời gia đình dạy từ thuở nhỏ, không biết thì phải hỏi. Mình để tạm xe ở ngoài cổng và đi thẳng vào trong CA phường để hỏi, vào phòng tiếp dân thì có một anh trong khá trẻ, chắc hơn mình 2-3 tuổi là cùng đang dán 2 con mắt vào điện thoại, hai ngón cái bấm muốn thủng cái màn hình. Mình gõ cửa 3 tiếng và hỏi:

"Anh ơi, cho em hỏi là mình làm tạm trú tạm vắng ở đâu ạ?"

...

"Anh ơi..."

"Gì đấy?"

"... nhắc lại câu hỏi trước một lần nữa"

"Làm ở đây" -> đến đây mình vui rồi nha vì đáp án cần biết là đây rồi, thế nhưng mà bao lâu thì ở đây mới làm việc phụ vụ

"Anh ơi, mấy giờ em vào làm được ạ"

"... tách tách tách... bấm lia lịa"

"Anh ơi..."- mình là mất kiên nhẫn rồi đấy 

" Hơn 2h chiều quay lại nhá" ông này nói to xong liếc mắt nhìn mình cái nhìn đầu tiên

Ôi... có phải là mình dễ bị điên máu không, hay là mình quá là già, cổ hủ để hay để ý các chi tiết nhỏ hả mọi người. Chả biết làm gì, chẳng lẽ về nhà thì lại mất công quá. Mình đành đi loanh quanh in ảnh thẻ và gội đầu, xong thì cũng hơn 2h. Mình quay lại đó thì tiếp mình là một cô tầm ngoài 40, cô này bảo là về phải đăng ký online trước xong rồi lại mang giấy tờ qua đây, mà qua cũng chả làm được. Về tự tìm ai là CA quản lí khu vực mình ở, tự liên hệ người ta, người ta tự làm cho. 

Eo.... thủ tục này trước giờ khó khăn thế này sao hả mọi người, mất thời gian mà lằng nhằng quá vậy. Mình chọn đi về ngủ, khỏi làm nha

-> Có phải việc nhàn, ít, lương về nhận đều tay là người ta có thái độ làm việc như vậy đúng không hả? Càng sâu chuỗi mình càng thấy mình sẽ không hợp với môi trường như thế này đâu😔

2- Ù lỳ, mất nhiệt huyết, việc thành hay bại dựa trên quan hệ 

Cái này thì cả hai môi trường NN hay là ngoài thì đều có cả thôi, vấn đề là nó ít hay nhiều. Công khai hay riêng tư, nó công bằng hay ngược lại. Mình rất khó chịu khi nghe các câu chuyện từ những người đi trước như anh chị, gia đình mình có người làm NN nói rằng, nhiều khi mình làm nhiều nhưng kết quả không bằng một đứa dẻo miệng. "Thẳng thắn thường thua thiệt" đích thị nó là vậy luôn ý mọi người ạ. Và dự đoán thử xem, nếu tiếp diễn dài, việc mình làm nhiều không đem lại kết quả mong muốn thì dễ thôi, mình sẽ mặc kệ, mất nhiệt huyết. Để rồi một ngày nào đó, không chịu được nữa thì muốn out cũng rén vì nhiệt còn đâu mà ra ngoài chạy đua với đời.

3- Nhiều cái chưa rõ ràng

Có thể cái mình biết mới chỉ là 1/10 những thứ thực tế ngoài kia. Có thể những mặt tối hiện ra rõ nhưng mặt sáng thì mình chưa biết rõ thì sao. Mình không vội nhận định điều này tốt, điều kia xấu. Mà mình đang quan tâm đến cái gọi là cảm nhận, trực giác của mình để đánh giá tổng quan câu chuyện thôi. Trước mắt là chưa có nhiều thiện cảm, về sau thế nào thì mình cập nhật sau nha

Phần 1 tới đây thôi, dành phần sau nói tiếp cái câu chuyện này tiếp nha mọi người.✋✋


  • 0 Comments

 


  • 0 Comments

 


  • 0 Comments

 


  • 0 Comments
Bài đăng cũ hơn Trang chủ

Nhãn

  • 12 ơi! Có gì muốn nói?
  • Bức thư của bạn
  • Câu chuyện
  • Độc giả chia sẻ
  • Gà mờ đi làm
  • Luật hấp dẫn
  • Series Tết 2022
  • Series Tết 2023
  • Series Tết 2024
  • Sinh viên
  • Tâm trạng
  • Thanh và những trải nghiệm
  • Tình yêu

About me

a


Thanh Lê

"Do you smile today?.

Try to keep your smile because your life is beautiful, right!”


Follow Me

  • Facebook
  • instagram

Banner spot

Bài viết gần đây

Labels

12 ơi! Có gì muốn nói? Bức thư của bạn Câu chuyện Độc giả chia sẻ Gà mờ đi làm Luật hấp dẫn Series Tết 2022 Series Tết 2023 Series Tết 2024 Sinh viên Tâm trạng Thanh và những trải nghiệm Tình yêu

instagram

Template Created By : ThemeXpose . All Rights Reserved.

Back to top