xin chào bạn!
Chào mừng bạn đã đến với: Blog tôi viết, tôi tâm sự
Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này
Lâu lắm rồi mình không có giây phút lặng trong cuộc sống thường ngày như thời sinh viên. Tự nhiên ngồi lại, mình lại nhớ cái khoảnh khắc như xưa ấy đến thế. Sáng đi học, chiều về ngủ nguyên 1 buổi chiều, tối đi tập thể dục, dẩy đầm với các cô bác ngoài công viên. Tối về ăn linh tinh, hoặc đi chơi lượn khắp phố như cá cảnh. Dù có buồn hay tâm trạng thì cũng chỉ một chút chút, hôm sau hoặc mấy hôm nữa là bình thường. Nhưng giờ kiếm lại giây phút ấy sao mà khó đến thế
Thực ra nói khó thì hơi "quá", vì cơ bản mình chưa có gì vướng bận cho tới thời điểm này. Chưa người yêu, chưa chồng, chưa con, chưa gì cả, vẫn độc thân và ở trọ. Chỉ là mình bị xoáy vào công việc nhiều, không có thời gian chăm sóc bản thân như trước thôi...
Hmmm... biết sao giờ nhỉ, người lớn hay bảo mình là mọi thứ đều phải đánh đổi, có phải bây giờ mình đang thấm dần câu đó hay không nhỉ. Mấy hôm cứ thỉnh thoảng lại thấy các bài viết của những người bạn cùng tuổi nói về vấn đề thất nghiệp, thất bại trong công việc, bị chỉ trích, bị dập khuôn, bị ép buộc làm việc mình không thích, bị kìm hãm, bị stress,... Ôi vô vàn các lời than và bài viết. Mình đọc nhiều đâm ra cũng đồng cảm phần nào
Mình nhận thấy một điểm chung của mình và các bạn đó là rất muốn được khẳng định mình, rất muốn được công nhận. Nhưng cái mình muốn và cái thực tế nó khác xa và nó lạ lẫm hơn trong trí tưởng tượng nhiều. Việc thì vô vàn đấy, nhưng làm được lại là cái khó khác. Làm được cái khó này rồi thì lại còn có cái khó hơn rất rất nhiều. Mình hiện tại mong muốn lớn nhất là có sức khỏe thể chất và sức khỏe tinh thần tốt, sau đó kiếm thật nhiều tiền để tự chủ cuộc sống. Từ khi ra trường tới giờ, đúng ra là kể từ khi đi làm thì mình trộn vía may mắn là không cần phải bố mẹ ở nhà gửi tiền lên cho nữa. Ước mơ tự chủ được bắt đầu hình thành, nhưng đánh đổi lại sự chai sạn về mặt cảm xúc và chai sạn về ngoại hình
Mình đi làm sale, cần phải sử dụng lời ăn tiếng nói rất nhiều. Có khi cùng một sản phẩm đó nhưng cách truyền đạt của bạn hay hơn, bạn biết cách nói trúng ý khách muốn, bạn có ngoại hình dễ nhìn, bạn biết "ăn nói", thì tự dưng sẽ có nhiều mối làm ăn tới đến mà cản không kịp. Nhưng tự hỏi, mấy ai thích và yêu được nó mãi, có lẽ là những người đam mê lớn, hoặc đây được xác định là đích thứ 1 để đạt, còn sau này trong tương lai sẽ có những cái đích khác. Mình là quan điểm thứ 2 đó, đây sẽ không phải đích cuối của mình. Mình sẽ không dừng lại ở đây, dừng lại ở vị trí này, với mức lương này. Không và không bao giờ, quan điểm của mình là cuộc sống không ngừng vận động và phát triển, thì mình cũng như vậy. Mình chọn xoay chuyển và ứng biến kịp thời với thời cuộc. Nói thì dễ nhưng làm sẽ khác, cơ bản mình tự tin vào chính bản thân mình, mình tin chắc chắn rằng sẽ có một công việc nào đó nhất định phù hợp với bản thân mình. Tiện đây mình cũng muốn tâm sự mỏng một chút với ai đó công việc đang chưa ổn định, chưa như ý. Thực ra mọi thứ diễn ra đều có ý nghĩa cả, có những quảng đường dài, cần phải nghỉ chân rồi mới có thể tiếp tục bước tiếp. Vì thế hãy cứ thong thả và thoái mái tinh thần, đâu rồi sẽ vào đó cả thôi, đừng lo nhé!
Tập dãn cơ mặt ra và cười mỉm nhé. Mình mới rút ra được cái bài học này đó. Qua 1 lần ấn tượng gặp mặt với một chị khách hàng hiện đại. Chị ấy có khoảng 1 tiếng hơn làm việc với bọn mình. Mình hôm đó là mới vào công ty, và đi gặp khách hàng này cùng chị đồng nghiệp. Sau khi training khách xong, chị ấy quay lại nói với một câu như thế này làm mình nhớ mãi. "Cứ nỗ lực và chân thành em ạ, đâu sẽ vào đó, không phải lo đâu. Các em mới ra xã hội cuộc sống, sẽ thấy chán nhiều thứ, nhưng đừng chỉ tập trung vào những cái đó làm gì cho mệt đầu, cứ nghĩ thế thì chỉ luẩn quẩn thế thôi. Nghĩ mình có một công việc để làm, cơm ăn ba bữa, quần áo mặc cả ngày, thêm vui chơi giải trí thì thêm nữa là hạnh phúc rồi. Làm đi, có thì giúp ích cho đời, đừng giữ một mình. Phải cho đi thì mới đổi vận được em ạ. Chị mở quán này là đam mê của chị, chứ chị cũng không cần phải quá suy nghĩ, vật vã vì cái quán nhỏ xíu này đâu em."
Nghe chị ấy nói xong làm mình "tỉnh" người luôn. Mình thấy đây mới chính là động lực thực sự khiến mình đi làm. Có những vị khách tâm lý và trình độ hiểu biết cao như vậy càng nói chuyện càng mê. Tuy nhiên, cũng đừng chấp vào quá, chấp thì mình sẽ khổ thôi. Mình đã từng chấp vào mẫu người như chị ấy một thời gian. Sau đó, mình chưa từng gặp ai dễ thương như chị ấy nữa, toàn là khách nam khó tính, khó thấu hiểu và còn hành xử mang xu hướng không tôn trọng mình. Quan điểm và nhân sinh quan khác biệt quá lớn, họ như những "trọc phú" mà mình đã từng nói rất nhiều ở voice trước. Họ là những người có rất nhiều tiền, nhưng sự hiểu biết và trí tuệ của họ bị giới hạn. Họ quan điểm rằng họ đưa mình tiền, thì mình phải có nghĩa vụ phục vụ và đáp ứng mọi nhu cầu của họ. Kể cả phải làm sọt rác để họ trút giận.
Haha nực cười nhỉ, mình đã bật cười khi mà biết được cái quan điểm tồi tệ lỗi thời như thế. Giờ ở đời còn có người như vậy sao mọi người, có lẽ trước kia không có cơ hội tiếp xúc nhiều nên mình chẳng để ý. Giờ ra xã hội rồi nhiều cái ối dồi ôi đẩu đâu kinh tởm.
Nói đi phải nói lại, chắc đây là 1 phần của cuộc sống rồi bạn ạ, không có không được. Vậy nên phải enjoy nó thôi. Như mình đang ngồi gõ phím bài này thì có quảng nghỉ 40p để tư vấn khách hàng rồi chạy KPI. Nhiều cái việc không tên, không thể nào mà nói và kể ra hết được. Chưa kể việc giao tiếp với khách hàng mà còn có việc đối nhân xử thế với lại sếp, đồng nghiệp nữa. Không hiểu kiểu gì, mình đi đâu cũng gặp sếp lớn tuổi, mang thiên hướng đồng bóng một chút. Trước làm MC, làm truyền thông thì không nói rồi. Nhưng giờ chuyển đổi công việc xong mà vẫn gặp người như vậy thì cũng khá đau đầu mọi người ạ. Đồng bóng không phải là hầu đồng này nọ kia đâu nhé, mà là người giỏi, nhưng họ thích nắm quyền lực, thích được công nhận, được khen và nịnh hot. Kiểu như vậy đó
Mà mình thì không giỏi trong mấy cái mục này. Công ty trước làm cũng ít nịnh nọt sếp, chỉ tập trung chuyên môn, nên khá kham khổ. Sang đây công ty mới, mình đang phải tập thảo mai dần đây bạn ạ. Nói ra nực cười quá luôn ý, nhưng đây là sự thật. Nhiều khi biết kỹ năng mềm một chút, thì công việc sau này của bạn sẽ dễ thở hơn nhiều. Miễn sao không làm mất đi chất riêng của mình là được. Đừng có vì một con ong mà hy sinh cả một vườn hoa, không đáng một chút nào
Chắc mình tâm sự thế thôi nhỉ. Tiêu đề ghi là tối nay làm gì thì đến đây cũng chưa rõ là làm gì, chỉ là muốn nói chuyện, tâm sự và bầu bạn cùng mọi người mà thôi. À tối nay mưa mọi người ạ, thành ra muốn nói nhiều hơn lúc thường. Thế nhé, chúc bạn ngủ ngon
<3 <3 <3