Thanh xuân đong đầy màu sắc



Tối hôm qua, khi mình mới thực hiện xong thời thiền kéo dài 30 phút, tự nhiên bạn mình nó quay sang nói một câu làm mình vương vấn đến tận bây giờ

"Mình hết thanh xuân rồi đấy!"

"Hả... cái gì cơ, ý mày là sao?"

"Thì sắp ra trường rồi còn gì, còn đi học nữa đâu... kèm theo tiếng thở dài và ánh mắt nhìn xa xăm"

....

Đã từ bao giờ, hai từ "Thanh xuân" đã gắn liền với học đường, gắn với những năm tháng tuổi trẻ, sôi nổi, nhiệt huyết, hiếu động và hoạt bát. Qua những câu chuyện học hành chăm chỉ, nỗ lực đạt thành tích mà mình mong muốn cho tới những mối tình yêu thơ mộng chớm nở. Những ánh mắt rung động, xao xuyến khi nhìn vào người mình yêu thích, đôi tai thêm dày khi lắng nghe được nhiều người hơn, đôi tay thêm cái vết chai nhỏ vì viết lách quá nhiều... Tất cả đều là thanh xuân và mình tự hỏi

"Thanh xuân của mình tới đâu rồi nhỉ?"

Tại sao lại tới đâu rồi mà chưa phải là kết thúc. Vì mình nghĩ, chúng ta khi còn sức khỏe, còn ý chí, còn phấn đấu thì khi đó ta vẫn còn THANH XUÂN. Bởi chúng ta không thể đánh giá kết quả của một người thông qua tuổi đời phải không nào? Có phải cứ nhiều tuổi rồi là ý chí mất đi, chai lì cảm xúc, lười nản, chán chường mọi điều... Đâu phải như vậy, nếu thế thì trên thế giới sẽ không có chỗ cho những bậc tỷ phú, vĩ nhân như bây giờ. Tất cả chỉ là sự hình thành trong ý nghĩ và tư duy của bản thân mình mà thôi, mình nghĩ như thế nào thì nó chính là như thế đó. Vì thế nên cẩn trọng trước mọi điều mình nghĩ, mình làm và mình chia sẻ, biết đâu nó lại đang vô tình thu hút điều gì đó tới cuộc sống này.

Tháng 5 gần tới rồi, chỉ nửa tháng nữa thôi, cái nóng bắt đầu đén, mùa hè cũng dần được nhận biết rõ ràng hơn qua những cái nắng gắt, tiếng ve kêu và hoa phượng nở. Mùa mà những cô bé, cậu bé học trò sẽ không bao giờ quên được, mùa của cuộc sống mới sắp bắt đầu. Như những chim sẽ bay về phía Nam vào mùa đông để tránh rét, thì những sĩ tử như chúng ta thì sẽ vận dụng tất cả các kiến thức, kinh nghiệm và sức lực để tham dự cuộc thi cao khảo (nếu nói như bên Trung Quốc) hay ở Việt Nam là thi THPTQG, một kỳ thi vô cùng quan trọng, nó như là tấm vé thông quan. Tấm vé ấy có thể đưa bạn tới các vùng, khu vực hoàn toàn mới, nhiều thứ thú vị và trải nghiệm hoặc cũng có thể đưa bạn tới nơi mà bạn không hề mong muốn. Ai cũng muốn mình có một tấm vé tốt nhất, như đi xem phim vậy, vị trí ngồi đẹp cũng khiến bản thân hoan hỷ, vui vẻ và cảm xúc tâm trạng tốt hơn.

Nhưng để mà nói trắng ra thì có phải ai cũng đủ năng lực để dành được tấm vé tốt nhất đâu. Hoặc có thể người ấy đủ năng lực nhưng thiếu chút cơ hội, hay là vì một lí do gì đó khi tấm vé cầm được rồi nhưng vẫn lẳng lặng cất gọn ở một vị trí nào đó trong ngôi nhà của mình. Mình biết thời gian này các em học sinh cấp 2 và đặc biệt là cấp 3 chuẩn bị thi đại học sẽ có những cảm xúc tương tự mình như thời xưa. Bây giờ bắt đầu vào cái giai đoạn mông lung, vô định, thất vọng và cả sự bất lực. Các bạn ấy bắt đầu dễ sinh sự, cáu giận vô cớ, bắt đầu thấy ăn không ngon, ngủ không yên, hay nghĩ về tương lai, hay thất vọng về những việc mình đã làm trong quá khứ và cả những việc hiện tại làm chưa tới đâu cả. Một vòng luẩn quẩn rối tung, rối mù mà không biết chải gỡ ra từ đâu trước. 

Bắt đầu nhận thức được việc này rồi thì mới lao đầu đi kiếm tìm đáp án ở mọi nơi, chỗ nào đông là chỗ ấy có mặt. Mạng truyền thông hiện đại, tìm kiếm những câu chuyện của người trẻ tuổi nào đó, đọc về một thành tích nổi bật của một ai rồi lấy đó làm động lực cho chính bản thân mình,... Nhưng sau mỗi lần đó, mình hỏi thật nhé: "Bạn có thực sự ổn không?"

Hôm nay, mình viết bài này trong tâm trạng và cảm xúc của một cô gái 22 tuổi. Khác với năm 17 thiếu niên đó, mình bắt đầu có những suy nghĩ khác về cuộc sống, bắt đầu nhận thức và chịu trách nhiệm với việc mình đang làm, bắt đầu... tất cả chỉ là bắt đầu. Đời người trung bình 80 tuổi thì mỗi một chặng khoảng 10 năm thì lại có một dấu mốc mới, luôn bắt đầu và không ngừng cho tới khi chúng ta rời đi. Vì thế, hiện giờ mình không còn cảm thấy quá lo lắng về tương lai, không quá suy về quá khứ mình đã làm những gì để khiến bản thân có kết quả như ngày hôm nay nữa. Mình chỉ tập trung vào hiện tại, hiện tại mình đặt mục tiêu rõ ràng và thực hiện lần lượt từng điều như đã lên rõ. 

Hồi xưa mình rất sợ già, sợ xấu, sợ không có ai chơi cùng, không ai đồng hành cùng. Nhưng giờ thì mình sợ mình không có sức khỏe, không có ý chí và không có kiến thức, trí tuệ. Mình đặt khái niệm THANH XUÂN khác với bạn của mình. Mình nghĩ, nếu mình còn ước mơ, còn muốn thực hiện, còn nhiệt huyết thì khi ấy mình vẫn còn thanh xuân, thậm trí thanh xuân này còn phơi phới, mạnh mẽ và nồng nhiệt hơn thuở trước. Vì mình biết mục đích của mình là gì, mình đang làm gì, mình sẽ trở thành như thế nào và mình thời điểm này đủ điều kiện thuận lợi để thực hiện nó. Chỉ là chặng đường đến với đích sẽ có nhiều thử thách, khó khăn riêng, và mình vượt qua nó như thế nào để tới đích mà thôi.

Ngồi ngẫm tự nhiên nghĩ về tuổi niên thiếu quá nhiều, mình có mở một vài bản nhạc hoa ngữ ra để nghe. Vì ngôn tình cũng bắt đầu từ đó và mình rất yêu thích âm nhạc và văn học của Trung Quốc. Tình cờ, lướt phần bình luận, mình có đọc được một cmt như thế này!



Bạn nào đọc thì có thể thấy rõ các cmt mình chụp hình lại, nhưng đối với các bạn thính giả thì mình sẽ đọc nó lên cho các bạn nghe. Khi đọc xong các cmt ấy, mình mới nhận ra rằng thì ra cũng có nhiều người, nhiều bạn trẻ nhiệt huyết, máu lửa nhưng trong lòng cũng đầy tâm trạng giống như mình. Có ai biết được ngày mai thế nào đâu, học tài thi phận, có thể chuyện này mình cố gắng hết sức rồi nhưng kết quả không như mong muốn. Cái chúng ta có thể làm để trấn an bản thân đó là luôn TIN TƯỞNG VÀ HY VỌNG. Tin rằng mình đủ trân thành thì sẽ có được kết quả mong muốn, tin tưởng mình cố gắng, nỗ lực đủ nhiều, đủ lâu thì chắc chắn sẽ nhận lại quả. Đã gieo rồi thì phải nhận lại, không có mất đi được thứ gì cả.

Qua đây, mình cũng nhận ra rằng: "Thực ra, bản thân mình không quá tệ như mình hay áp đặt vào chính mình. Mình vẫn còn có một tâm hồn hướng thiện, biết quan tâm, chia sẻ và tích cực". Mình thấy yêu bản thân thêm nhiều hơn, mình trân trọng từng khoảnh khắc hơn và mình cũng yêu các bạn như thế. Bạn có thể xem đây là một cách, một phương pháp để giải tỏa bằng âm nhạc. Khi buồn, khi suy, khi u sầu có thể tĩnh lại ngồi nghe một bản nhạc thì quả thực là tốt rồi. Ít ra, bạn có thể vực lại được bản thân mình thông qua những giai điệu, tiết tấu của bản nhạc. Bạn đừng nghĩ quá nhiều, âm nhạc bạn nghe có thể là bất cứ giai điệu nào, bất cứ bài nào bạn thích. Nghe nhạc buồn, không lời cũng được nhưng cái quan trọng là hay nhận biết, hãy quán sát hơi thở của mình, âm thanh, tiết tấu của bản nhạc. Sau khoảng 15-30p mình tin là bạn sẽ ổn định lại tinh thần được đó. Không tin thì làm thử xem thế nào nhé!

Quay lại trả lời bạn mình, mình có nói với nó rằng: "Nếu thực sự thanh xuân đã chuẩn bị hết thì bây giờ nghĩ cách để níu giữ nó lại, càng lâu càng tốt, lo lắng có ích gì"

Mình muốn thế nào thì hãy làm như thế ấy, muốn thanh xuân đong đầy, trọn vẹn, nhiều màu sắc thì hãy dấn thân, hay mạnh dạn làm mọi điều mới, rèn cho bản thân tính kỉ luật, tinh thần trách nhiệm và tâm lý vững vàng. Đừng buồn khi mình làm kết quả chưa tới, đừng nản khi những gì mình chia sẻ chưa nhiều chiều sâu, cao siêu như những bạn khác,... Tất cả hãy xem như là cảnh để trải nghiệm, không quá vướng chấp, không mong cầu, không ước vọng cao lớn đắm chìm không lối thoát. Hãy nhẹ nhàng như nước và uyển chuyển, cho dù ở trong môi trường nào, cốc dựng méo hay tròn thì luôn đầy ắp, đong đầy và lặng lẽ, trong sáng.

Ở đời, có ai sống mà không có nỗi sợ, nỗi lo lắng đâu bạn! Quan trọng là hãy nhắc bản thân xem mục đích của mình là gì và nhớ dõi theo và cf nó thôi. Chúc thanh xuân của bạn nhiều ý nghĩa và màu sắc rực rỡ nhé!

-> Bài này đủ lượt tương tác nhiều cả blog và podcast thì mình sẽ lên nhiều hơn về thể loại này💓

You Might Also Like

0 nhận xét