Tại sao/vì sao/phải làm sao???

 


Hello xin chào bạn!

Chào mừng bạn đã đến với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"

Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này!

Dành cho bạn nào chưa biết thì Blog tôi viết, tôi tâm sự là nơi mà chúng ta có thể ngồi lại, thảo luận và chia sẻ về mọi khía cạnh trong cuộc sống, những câu chuyện vui hoặc cả là những câu chuyện buồn, những niềm hạnh phúc khát khao hay cả những nỗi thất vọng trầm lắng,... nó có thể là bất cứ thứ gì. Không theo khuôn mẫu, không theo tiêu chuẩn, chỉ đơn giản là mình được làm theo phong cách của chính mình.

Các bạn ạ, đôi khi cuộc sống không màu hồng như chúng ta mong đợi. Trong những thời điểm khó khăn nhất, khi ánh sáng dường như biến mất, chúng ta thường cảm thấy cô đơn và mất phương hướng. Nhưng không, đừng lo lắng - chúng ta không cô đơn trong cuộc hành trình này. Hãy xem Blog tôi viết, tôi tâm sự giống như là một gia đình lớn, nơi mà mỗi giọt nước mắt và mỗi tiếng thở dài đều được chia sẻ và thấu hiểu, không phán xét, không chê bai, không miệt thị, không khinh khỉnh,... tất cả chỉ là nghe và hiểu.

Đừng coi đây chỉ là nơi để trút bỏ những gánh nặng, mà hãy coi đây như là một không gian để tìm thấy sự hy vọng và sức mạnh từ những câu chuyện của bản thân mình hoặc từ chính các bạn. Bởi vì mọi khía cạnh đều có tính hai chiều, ví dụ như trong buồn bã cũng có sự học hỏi và lớn lên trưởng thành.

Chúng ta hãy đồng hành cùng nhau trong chặng đường khó khăn đầu đời này. Hãy cho phép mình được mở lòng, nói lên tiếng nói mà mình muốn nói và cùng nhau thắp lên ngọn đèn trong những bóng tối và tạo ra một không gian của sự đồng cảm và chia sẻ.

Cảm ơn bạn đã đến và mở cửa trái tim để chia sẻ!

-----------------------------------

Lâu rồi mình không có làm một phần mở bài nào nó dài như vậy. Kiểu hôm nay cũng hơi tâm trạng, cảm xúc lẫn lộn chút, kiểu lâu lâu sến sến ý mọi người. Tính từ thời điểm ngày hôm nay trở đi (8/4/2024) là còn chính xác 2 tháng nữa là mình ra trường rồi mọi người ạ. Tự nhiên trong lòng cảm thấy lâng lâng, bỡ ngỡ, lạc lõng mà còn xem chút tiếc nuối nhẹ. Mình tự hỏi bản thân rất nhiều những câu hỏi để trả lời cho những cảm xúc như kia, mà cuối cùng thì cũng chưa đưa ra được đáp án chính xác là tại sao. Nếu sâu chuỗi câu chuyện lại từ khi mở đầu tới lúc kết thúc thì có lẽ đó là cái cảm giác của người trưởng thành, đúng hơn là của một con người sắp bước chân ra xã hội bao la rộng lớn. Sẽ không thể biết trước ngày mai thế nào, con đường đang đi hiện tại có thật bền vững để mình đi đến cuối đời không, sẽ không thể biết được ai với ai là thật lòng, ai là dối trá, ai là lừa bịp, ai là bất hạnh, ai là khổ đau, ai là sung sướng,... Không thể biết mọi thứ qua đánh giá bề ngoài, và càng không thể biết chính xác ở bên trong. Không - không, một cặp đi đôi song ca với nhau từ đầu tới cuối, tất cả chỉ là vô thường, có đến rồi đi, không bao giờ là mãi mãi, không bao giờ là vĩnh cửu. Chính vì mông lung kèm theo vô định ấy, khiến ta trở nên yếu đuối và hèn nhát hơn mọi khi. Khi ta không biết điểm tới sẽ đi đâu, thì lựa chọn tốt nhất là trân trọng và cố níu nơi ở hiện tại. Và đây đích thị là cái cảm xúc của mình ngay lúc này các bạn ạ.

Tuổi của mình mấy ai là không có những nỗi khổ niềm đau. Ai mà chả biết là thời này sống đã sung sướng hơn trước rất nhiều rồi, chẳng lo cơm ăn áo mặc, chẳng lo chạy nạn khi chiến tranh, chẳng phải sáng tối lên rừng đốn củi, chăn trâu cưỡi bò, cắt cỏ ngoài đồng và những câu vè văn thời xưa. Chẳng còn phải lo nhà dột mưa dầm ban đêm, chẳng lo sáng mai trời mưa nắng thất thường thế nào,... Nhưng thực sự, mình cảm nhận thấy những điều trên chẳng hề sai nhưng cơ bản chưa đủ. Đúng là những điều kia ít khi nào lo nghĩ đến, nhưng có phải hoàn cảnh của ai cũng giống nhau đâu, có người này người kia, người this người that cả chứ, không lo cái này thì lo cái khác, sống ở đời ai chẳng có một nỗi lo phải không bạn?. 

Đặt mình vào hoàn cảnh hiện tại, mình mỗi ngày tỉnh giấc đều lo lắng đến công việc tương lai sẽ như thế nào. Luôn luôn nghĩ trong đầu và tưởng tượng ra vô vàn các viễn cảnh khác nhau:

"Ngày mai mình mặc đồ gì?"

"Mai trang điểm lồng lộn hay nhẹ nhàng nữ tính"

"Ngày mai sẽ gặp ai, người đó là người như thế nào, đối xử với mình có tốt không, nhiệt tình giống mình không,..."

"Sếp mình là người như thế nào, có ý chí khát vọng và nâng đỡ nhân viên không, có công bằng không?"

"Mình sẽ trở thành ai trong tương lai, một người sếp tốt hay nhân viên trách nhiệm, trung thành?"

"Mình ơi... ngày mai thế nào nhỉ???"

.....

Hmm... hỏi quá nhiều về ngày mai mà chưa hề có lời hồi đáp hay một phương tiện, một con người hay một dấu điểm để chỉ đường, dẫn bước cho bản thân. Tất cả chỉ là tưởng tượng và mơ mộng. Mình không muốn và không còn thích chìm trong sự ảo đó nữa, mình muốn thực. Mình muốn thật nhanh chóng có công việc mới, muốn được đi làm, muốn có cảm giác bận rộn để cơ thể không bị ù lì, chóng vánh như vây giờ. Muốn có cảm giác mệt nhọc khi làm công việc mình đam mê, yêu thích, mình thích và trân trọng điều này hơn cái mệt do suy nghĩ, cho tâm thức ảo mộng vẽ ra dọa nạt bản thân bởi những câu chuyện không có thực. Còn đôi khi mình chỉ muốn một điều đơn giản đó là người khác nhìn vào mình, họ đánh giá là người có ích cho xã hội. Sự thật thì quá phũ phàng và khó diễn tả, trong khi hiện tại mình còn chưa học xong, cớ sao lại quá lo lắng về công việc trong tương lai đến như vậy, bạn có thắc mắc là vì sao không?

Một chú gà lạc mẹ sẽ đứng giữa ngã 4 đường kêu gào thảm thiết mà không biết đi đâu về đâu. Còn giả sử như, có một ai đó tốt bụng, chỉ cho chú con đường đi tới chỗ mẹ, nhưng thực chất chú vẫn khóc vì con đường ấy chú chưa từng đi và không chắc là có thể tới được điểm mình muốn để tìm mẹ hay không. Hoặc có thể là khi, chú biết được quá nhiều con đường để đến, thế nhưng vẫn loay hoay không biết đi đường nào cho nhanh và chuẩn xác. Bạn ạ, mình hiện tại y hệt chú gà này không khác một chút nào cả.

Mình đã chia sẻ rất nhiều ở các bài viết cũng như podcast trước đó, mình sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường có bố mẹ làm công chức nhà nước với những đồng lương ít ỏi và cuộc sống mưu sinh. Bố mẹ mình luôn mong muốn và hướng mình vào các cơ quan nhà nước để làm việc. Bố mình nói: "Con là con gái, bố không muốn con phải sống bươn trải việc ngoài, để nay đây mai đó, cuộc sống lông bông, mai kia chồng con gia đình sẽ khó khăn". Mình thì để nói thẳng thừng ra thì thời điểm này, mình không hề thích môi trường nhà nước một chút nào cả, và tất nhiên mình có lí do chính đáng.

1- Việc ổn định <-> lương bổng ít -> thái độ linh hoạt

Mình không hề muốn nói xấu một cơ quan đoàn thể, tổ chức nào, không muốn bôi nhọ danh dự hay miệt thị, mỉa mai bất kì ai. Mình chỉ nói dựa trên thực tế mình quan sát và trải nghiệm cá nhân của mình thôi bạn nhé!

Khi một ai đó giới thiệu cho mình một công việc gì thì điều đầu tiên là mình sẽ đi tìm hiểu xem công việc đó làm như thế nào và tiêu chí nào để có thể làm tốt được công việc đó. Mình có tìm hiểu qua các trang mạng truyền thông hiện nay và cả những người từng trải, ai cũng nói làm nhà nước được cái ổn định, đến giờ đến tháng lên lĩnh lương rồi về. Việc thì dập khuôn đấy, nay làm hay mai làm đều được cả, không quá xô bồ, vồ vập như ở tư nhân. Làm có thâm niên thì sẽ được tăng lương, mỗi lần khoảng vài trăm nghìn đồng. Nếu như mà không có bị lo lắng nhiều về kinh tế thì đi là NN là okay. Khởi điểm sinh viên ra trường tùy các ngành nghề sẽ có sự khác nhau nhưng cơ bản mức trung bình sẽ là 3-5 triệu VNĐ. 

-> Tìm hiểu tới đó là mình đủ chán rồi mọi người ạ, không chê bai gì đâu nhưng mình thấy con số này thực sự là vô cùng khó khăn đối với một người sinh hoạt, huống chi là mai kia có cả gia đình lớn, gia đình nhỏ. Cứ cho là 5tr đi, thuê nhà chung hết 1tr5, tiền ăn 1tr, đi lại 1tr, mua quần áo mới cũng phải hơn 1tr. Nói chung là mình thấy không hề ổn một chút nào, ra trường mà sống trụ được với con số đó thì chỉ có là dọn nhà về ở với bố mẹ, gia đình bao nuôi thì tiền kia gửi tiết kiệm vài năm sau lấy chồng vô tư, không vấn đề gì😁 

Còn nữa, sáng nay trước khi đi công việc cá nhân, mình có ghé qua tiệm làm nail quen để vẽ bộ móng mới. Móng mình hơn 1 tháng nay không có đi chăm sóc lại rồi, mặc dù nghèo thật nhưng mình vẫn luôn chú trọng đến vẻ bề ngoài và sự sạch sẽ, trau chuốt ý mọi người. Trong lúc làm thì mình có tâm sự, kể chuyện với mọi người cùng làm đẹp ở đó. Thì có một chị gái chắc tầm ngoài 30 rồi, chị ý làm trong NN và thời điểm ấy, chị có chia sẻ với mình vài điều này:

"Con gái vào đâu cũng phải hy sinh nhiều thứ em ạ. NN thì nhàm chán lắm, nếu không khéo léo, không biết nịnh nọt thì khó sống, có khi chán quá mà tự ra ngoài làm. Chị giờ già rồi nên cố trụ về hưu là xong. Bọn em còn trẻ vào sớm làm gì, cứ bay nhảy đi, ngoài 30 mà không thấy khá lên được thì hãng làm đơn vào"

"Dạ, thế à chị. Em cũng phân vân lo lắm, biết là ở đâu cũng có cái khó rồi nhưng cơ bản em không hiểu được là cái khéo léo cụ thể là cái gì và hy sinh cái gì chị ạ"

"Cái này thì khó nói khi mà em chưa có sự trải nghiệm. Ra đời ý mà, đừng quá thân hoặc tin bất kỳ kẻ nào, chơi vừa phải thôi. Vì có thể họ sẽ là người đâm sau lưng, kiện cáo em với sếp. Em có tí miệng mồm thì ra việc, còn không thì phải chịu nhục, khổ và ấm ức thôi. Ra ngoài xã hội nó khác trong sách vở em ạ"

"..."

"Thật thà quá không tốt em ạ. Như chị đây này, chị chơi thân với ông sếp mà chị cũng có nói ra đâu, chả ai biết. Mấy đứa mỏ khoét, kền kền ở cty chị cứ bảo chơi thân với ông này, ông kia, bọn nó mõm hết cả đấy. Hỏi ra mới biết ông sếp còn chả biết đến mặt mũi nó là ai mà đòi thân với chả quen. Khi nào cần khoe hãy khoe, còn không thì cứ bình thường mà sống"

"Bọn em trẻ mới ra ngoài, cứ chăm và ngoan, ý thức, biết điều. 11h họp rồi mà 10h30 đây chị vẫn ngồi làm móng tay được với em chứ bây giờ mấy đứa mới vào non xanh nó chạy cong cả mông đi làm ối việc em ạ..."

...

Mình tỉnh luôn mọi người ạ, mình chỉ muốn hét lên là tại sao lại như thế? vì sao lại như vậy và bây giờ phải làm sao??? Thực là khó chịu quá đi mất, tại sao không được sống với chính những gì mình muốn, vì sao lại phải chịu nhục trong khi người sai không phải mình? phải làm sao để thoát khỏi những điều tệ hại như này?

-> Có vẻ như chỉ cần mồm mép, dẻo dai, uyển chuyển, có thâm niên đủ lâu là được khoản 10h30 vẫn ung dung vẽ móng rồi về lấy đại một lí do em bận việc nên đến họp muộn à mọi người? Cứu tui, tại sao câu chuyện nó lại lệch đi xa tới vậy rồi. Mình bắt đầu suy nghĩ đến cụm từ "Thái độ linh hoạt" mọi người ạ.

Nhắc đến thái độ một cái là mình lại nhớ đến câu chuyện tiếp theo là câu chuyện mình đi làm thủ tục tạm trú tạm vắng ở phường. Hôm đó là ngày trong tuần, thứ 5 thì phải mình khá rảnh nên sáng sớm có đi ăn, chơi và làm việc cá nhân xong cả rồi, ngồi uống nước nghĩ bụng hôm bữa công an phường tới khu trọ để làm tạm trú tạm vắng nhưng mình vắng nhà không làm được. Nên thôi, nay rảnh thì qua làm luôn vậy. Nghĩ là làm, mình phi xe qua công an phường để làm luôn mà không hề nghĩ ngợi gì. Nhưng bạn ạ, làm gì cũng phải nghĩ và tính thật kỹ, đừng nghĩ việc to mới cần nghĩ, việc nhỏ cũng rất cần đấy. Nếu không là việc hỏng được luôn và ngay ví dụ như chuyện của mình. Mình tới nơi lúc đó khoảng hơn 12h trưa, khi đó là giờ nghỉ làm việc rồi, nhưng mình lại gặp trường hợp như thế này! Mình không rõ là làm thủ tục ở công an hay là bên phường vì hai nơi ấy sát cạnh nhau. Mình không biết nên để xe ở bên này hay bên kia. Và nhớ lời gia đình dạy từ thuở nhỏ, không biết thì phải hỏi. Mình để tạm xe ở ngoài cổng và đi thẳng vào trong CA phường để hỏi, vào phòng tiếp dân thì có một anh trong khá trẻ, chắc hơn mình 2-3 tuổi là cùng đang dán 2 con mắt vào điện thoại, hai ngón cái bấm muốn thủng cái màn hình. Mình gõ cửa 3 tiếng và hỏi:

"Anh ơi, cho em hỏi là mình làm tạm trú tạm vắng ở đâu ạ?"

...

"Anh ơi..."

"Gì đấy?"

"... nhắc lại câu hỏi trước một lần nữa"

"Làm ở đây" -> đến đây mình vui rồi nha vì đáp án cần biết là đây rồi, thế nhưng mà bao lâu thì ở đây mới làm việc phụ vụ

"Anh ơi, mấy giờ em vào làm được ạ"

"... tách tách tách... bấm lia lịa"

"Anh ơi..."- mình là mất kiên nhẫn rồi đấy 

" Hơn 2h chiều quay lại nhá" ông này nói to xong liếc mắt nhìn mình cái nhìn đầu tiên

Ôi... có phải là mình dễ bị điên máu không, hay là mình quá là già, cổ hủ để hay để ý các chi tiết nhỏ hả mọi người. Chả biết làm gì, chẳng lẽ về nhà thì lại mất công quá. Mình đành đi loanh quanh in ảnh thẻ và gội đầu, xong thì cũng hơn 2h. Mình quay lại đó thì tiếp mình là một cô tầm ngoài 40, cô này bảo là về phải đăng ký online trước xong rồi lại mang giấy tờ qua đây, mà qua cũng chả làm được. Về tự tìm ai là CA quản lí khu vực mình ở, tự liên hệ người ta, người ta tự làm cho. 

Eo.... thủ tục này trước giờ khó khăn thế này sao hả mọi người, mất thời gian mà lằng nhằng quá vậy. Mình chọn đi về ngủ, khỏi làm nha

-> Có phải việc nhàn, ít, lương về nhận đều tay là người ta có thái độ làm việc như vậy đúng không hả? Càng sâu chuỗi mình càng thấy mình sẽ không hợp với môi trường như thế này đâu😔

2- Ù lỳ, mất nhiệt huyết, việc thành hay bại dựa trên quan hệ 

Cái này thì cả hai môi trường NN hay là ngoài thì đều có cả thôi, vấn đề là nó ít hay nhiều. Công khai hay riêng tư, nó công bằng hay ngược lại. Mình rất khó chịu khi nghe các câu chuyện từ những người đi trước như anh chị, gia đình mình có người làm NN nói rằng, nhiều khi mình làm nhiều nhưng kết quả không bằng một đứa dẻo miệng. "Thẳng thắn thường thua thiệt" đích thị nó là vậy luôn ý mọi người ạ. Và dự đoán thử xem, nếu tiếp diễn dài, việc mình làm nhiều không đem lại kết quả mong muốn thì dễ thôi, mình sẽ mặc kệ, mất nhiệt huyết. Để rồi một ngày nào đó, không chịu được nữa thì muốn out cũng rén vì nhiệt còn đâu mà ra ngoài chạy đua với đời.

3- Nhiều cái chưa rõ ràng

Có thể cái mình biết mới chỉ là 1/10 những thứ thực tế ngoài kia. Có thể những mặt tối hiện ra rõ nhưng mặt sáng thì mình chưa biết rõ thì sao. Mình không vội nhận định điều này tốt, điều kia xấu. Mà mình đang quan tâm đến cái gọi là cảm nhận, trực giác của mình để đánh giá tổng quan câu chuyện thôi. Trước mắt là chưa có nhiều thiện cảm, về sau thế nào thì mình cập nhật sau nha

Phần 1 tới đây thôi, dành phần sau nói tiếp cái câu chuyện này tiếp nha mọi người.✋✋


You Might Also Like

0 nhận xét