Làm gì trước làn sóng "thất nghiệp"?



Làm gì đây trước làn sóng "thất nghiệp"?

Thật ra sau khi hỏi câu này xong, mình cũng mông lung hết sức. Mông lung từ lâu rồi ý, chứ không phải là đến tận bây giờ mới mông lung. Làn sóng "thất nghiệp" này quá mạnh rồi, đi đâu cũng thấy muốn làm ngơ mà không nổi. Trước mình cứ lơ là đi vì nghĩ nó chẳng tới lượt mình đâu, nhưng không phải rồi mình đã nhầm, đúng là câu "vắng mợ thì chợ vẫn đông" của các cụ để lại quá đúng và thâm thúy. Từng là một người có 4-5 việc cùng một lúc, làm việc không xuể, tiền rủng rỉnh thế mà bây giờ thất nghiệp, không có việc gì để làm. Thậm trí đến mức nghèo như năm 1945 giữa thời hiện đại. Hmm... mình có sự tự tin và chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh như hiện tại các bạn ạ. Không biết mọi người như thế nào nhưng dạo này cứ đi ra, đi vào, lướt web này nọ lại thất có layoff, chuyển việc, đổi công ty, stress rồi ốm đau bệnh tật vì một công việc.

Mình có một cái sự kiêu hãnh nhất định hay nói thân thuộc hơn là cái "tôi" lớn đi. Mình không đặt bản thân vào hoàn cảnh bất chấp lao thân đi làm bất cứ một công việc gì chỉ để kiếm tiền để lo liệu cuộc sống. Điều này có thể là đúng với hiện tại, còn mai kia thì mình chưa biết. Vì bây giờ không đi làm mình vẫn có thể sống được vì còn có gia đình, bố mẹ chu cấp cho, còn năm sau ra trường rồi thì chưa chắc đã được thong thả như thế này. Có một anh trên tài khoản tik tok có phát ngôn một câu làm mình thấy rất ấn tượng đó là: "Nhìn bạn vẫn thong thả trước làn sóng thất nghiệp thì ắt hẳn bạn vẫn còn tiền". Haha chuẩn không cần chỉnh, nguồn tài khoản ngân hàng bố mẹ luôn mang giá trị dương, hết là lại có. Nhưng tự hỏi xem, mình còn phụ thuộc vào tài khoản này được bao lâu nữa. Tài khoản này nó song hành từ khi trào đời đến hiện tại rồi, đương nhiên nó cũng có thời hạn của nó. Mình nghĩ 1 năm nữa là sẽ phải đáo hạn rồi.

Chia sẻ một chút về hoàn cảnh hiện tại của bản thân nhé, mình từng nói lúc đầu là mình đang sống trong cảnh nạn đói năm 45 giữa thời bình đúng không. Thật sự là thế, mình sẽ chia sẻ tường tận không giấu diếm, không xấu hổ với mọi người. Một năm nay mình đã chuyển trọ đến 3 lần rồi, quá là ghê gớm. Lần 1 là ở trọ cách trường có 2 phút đi bộ, lần 2 là sau COVID nghỉ 1 năm ở nhà, trong khi vẫn đóng tiền cọc trọ cũ chỉ để giữ vài bộ quần áo, xong rồi chẳng đi đến đâu cả, vẫn cứ là phải chuyển trọ mới mà thôi. Lí do là chủ nhà cũ của mình không muốn phòng để trống nữa, muốn có người ở để tính thêm các phụ phí dịch vụ. Mà bọn mình sinh viên, dịch bệnh khó khăn hay đòi giảm tiền, hỗ trợ giá nên chủ cũng không hoan hỷ cho lắm. Bỏ qua trọ 1 nhé, trọ thứ 2 thuê được khi xuống trường nhập học sau khi COVID được kiểm soát. Mình vẫn trọ khu vực gần trường, nhưng lần này đi bộ 7 phút mới tới, không có phương tiện di chuyển, hoàn toàn là đi bộ. Sang đến trọ này mình thấy funny hơn nha, vì giá tốt, không gian và mọi thứ hợp lí. Nhưng... cuộc đời mà, êm ả quá làm sao mà có được trái tim khỏe mạnh được, nó cứ phải lên xuống cơ. Ở được 2 tháng thì chủ nhà gọi điện báo tin làm mình suýt ngất khi đang đi làm việc hỗ trợ thầy cô bên khoa. 

"Alo em à... 2 hôm nữa em dọn ra giúp chị với nhé, chủ mới bán nhà rồi. Chủ mới không có ý định cho thuê em ạ"

Chị ý nói với mình với chất giọng không thể bình tĩnh hơn. Mình đoán chắc là chị ý cũng quá quen với cảnh này rồi. Nhưng đó là về phía chị ý, mình thì khác, mình sốc toàn tập. Tại sao cứ êm một chút là lại có biến, tại sao mọi thứ không thể nào diễn ra một cách xuôi chèo mát mái mà cứ phải bát trôi ngược dòng là sao? Thật là khó hiểu, thật là ba chấm. Tiếp tục công cuộc tìm kiếm phòng trọ mới, và nó chính là phòng thứ 3, phòng hiện tại ngồi viết blog này mình đang ở. Nó có giá ngang bằng với nhà trọ 2 mình thuê nhưng về cơ sở vật chất, dịch vụ đều không bằng bên 2 kia. Mình tiếc cực kỳ nhưng vẫn phải chấp nhận vì tiện là phòng này nó gần trường học, đi lại thuận tiện, chứ thực ra nó chẳng có cái lợi gì khác ngoài giao thông. Chợ búa vẫn phải đi bộ tít mù khơi để mua đồ, giặt giũ phơi phóng không có không gian, chỗ ở ẩm thấp, chật hẹp... Nghe cái đời sinh viên sao nó tàn thế nhỉ, không hề điêu, nó là sự thật. Và đến lần thứ 3 rồi thì mình cứ nghĩ là thôi thì quá tam ba bận, đến lần thứ 3 rồi chắc là mượt rồi. Nhưng không... thời buổi bây giờ chẳng thế nói sự ổn định được, tiền lạm phát, đồ ăn uống cũng thế mà nhà cửa cũng vậy. Thôi thì chấp nhận mà đi đổi lấy cái phòng mới chứ không ngồi than trách được ai cả. Lí do cụ thể thì mình xin phép làm hẳn 1 seri luôn nha, nội dung có thể cho vào nhãn "Thanh và những trải nghiệm" đi.

Còn giờ quay lại vấn đề nghèo, chuyển trọ mà phải dùng rất nhiều tiền, từ vận chuyển, cọc mới, tiền nhà cửa, dịch vụ, giờ thêm cả tiền xe đi lại cũng tốn kém. Mà vốn đã không có tiền từ đầu rồi nên mọi thứ chi tiêu bây giờ cần thắt dây guộc bụng, tiết kiệm hết mức các khoản chi phí có thể phát sinh. Có thời điểm, mình với đứa bạn cùng phòng phải dùng mọi giác quan, đầu óc nhạy bén nhất bản thân hiện có để nghĩ cách sinh tồn. Nó mới gần đây thôi, vào thời gian chúng mình chuẩn bị thi cuối học kỳ. Đồ ăn bố mẹ gửi từ quê đã sớm hết, đồ ăn nhà hiện có chỉ còn có gạo và một ít rau xanh trong tủ lạnh. Hai đứa được cái là có kiểu ngại và lười y như nhau, chả ai chịu đi mua đồ ăn, xong rồi cũng cái tính kiệm quá mức mà không chịu chi tiền mua đồ ăn. Mặc dù có tiền đó nha, nhưng mà nhất quyết là không chi, vì còn tiền dùng cho việc khác như mua tài liệu, đóng phí này nọ khác. Khổ lắm chứ không đùa đâu, sinh viên có quỹ đoàn, quỹ lớp, quỹ nhà trọ, quỹ này quỹ kia phát sinh nữa. Và bọn mình sống như những "kẻ ăn xin" chuyên nghiệp. Giờ giấc thì đảo lộn so với người bình thường, 12 giờ đêm đi ngủ hoặc thậm trí 1-2 giờ sáng ngày hôm sau, ngủ 1 mạch đến trưa, ăn trưa qua loa với ít cơm trắng trộn muối lạc, ruốc hoặc nấu cháo loãng ăn. Sau đó ôn thi được cái gì thì ôn, chiều thì đi thi luôn. Thi xong đi bus thẳng đến trung tâm thương mại rất dứt khoát và mạnh mẽ. Thử hỏi xem có gì vô lí, không có tiền mà đi trung tâm thương mại làm cái gì hả trời?. Có lí do của nó đấy, bọn mình đi vào trung tâm thương mại để "nếm thử đồ ăn sẵn", sau đó test thử gió điều hòa, sau đó là uống vài ngụm nước tinh khiết được chính tay nhân viên PG mời. Ôi viết đến đây thấy hơi rén, số này mà phát sóng, anh chị nào làm trung tâm thương mại hay siêu thị mà đọc được chắc xỉu ngang quá. Còn nữa nha, chưa hết đâu, bọn mình một tuần có 1 đến 2 buổi sẽ đến chùa tu tập cùng với hội chúng. Ở đó chúng mình được tụng kinh, tập khí công, ngồi thiền sau đó là có thời khóa sinh hoạt. Thời sinh hoạt lúc nào cũng có kẹo bánh và trái cây đầy đủ. Đây là nơi chúng mình thường xuyên tới thứ hai để ăn xin những ngày đói khổ. Mọi người thì không phán xét hay trê trách gì hai đứa mình đâu, vì mọi người không hề biết hai đứa mình ngoài mục đích tu tập ra còn có mục đích thứ như thế này. Trước kia, lúc có tiền mình mua đồ váy áo rất nhiều, cũng mặc qua 1-2 lần rồi, thấy vẫn mới và chất lượng okay, mình muốn pass lại đồ đã dùng đó nhưng chả hiểu sao, chưa có duyên pass hay sao ý, chả ai hỏi han gì cả, mà mình khẳng định là các bộ đồ của mình mua nó đẹp lắm nha, không tới nỗi nào đâu. Thời điểm khó khăn nữa, mình rất cần tiền, mà không đi làm, cũng chẳng muốn xin bố mẹ, mình còn nghĩ đến chuyện đi bán máu kiếm chút tiền mọn mọi người ạ. Mình đã hiến máu 1 lần, nhưng mà nghe nói bán máu giá nó khác xa và có phần cao hơn hiến. Khi đi hiến thì mình sẽ được hỗ trợ 50k tiền đi lại và phần quà nhỏ. Còn bán máu thì khác, bảng giá phong phú lắm, nhưng mà mình thấy nó chênh nhau không quá nhiều. Ý nghĩ bán máu này hoãn lại đi, mình thấy không khả quan cho lắm. Chuyển phương án sang chịu làm người hèn, mình lên các nhóm, trang mạng trên facebook hoặc nền tảng mạng xã hội khác để kiếm các công việc làm thêm theo giờ như là quét dọn nhà cửa cho người ta nè (osin á mọi người), hoặc là rửa bát thuê hoặc việc tay chân gì đó có thể lĩnh tiền ngay. Thật ra, các công việc này chẳng có gì là không tốt, tuy nhiên mình thấy bản thân mình có thể sống tốt hơn và có cách cải thiện tình trạng này okay như mình mong muốn... 

Mọi người nếu đọc đến đây rồi thì lưu ý cho mình một điều là, đây là mình tâm sự nhẹ và kể chuyện thôi nhé. Mình không truyền bá cái kiểu "ăn xin chuyên nghiệp" để mọi người học hỏi đâu đấy, nó thật sự không tốt một chút nào đâu. Việc mình ăn uống tùy hứng, ngủ không đủ giấc, khiến cho mình làm việc không đạt hiệu suất cao. Mình từ 50kg xụt còn 46kg, mặc mũi da dẻ mụn mọc lên nhìn rất xấu. Lại còn thêm tính cáu gắt, dễ bực mình, không ưng mọi thứ. Nguy hiểm thật sự nha, mình muốn nói với bạn một điều là, cho dù bạn đang ở hoàn cảnh nào, nghèo hay chuẩn bị nghèo như mình thì việc bạn cần làm đầu tiên đó là chăm sóc sức khỏe thật tốt. Dù chán hay bi quan đến đâu cũng phải ăn uống đầy đủ, mà còn phải thêm một điều nữa là ăn chất dinh dưỡng có thể nuôi sống bản thân mình nha. Ăn mấy đồ ăn liền hay đồ ăn nhanh không tốt chút nào đâu đó. Sức khỏe tốt thì mới chiến đấu tiếp được, chứ dặt dẹo là làm không ra cái gì đâu đó (đây thực sự là tâm huyết của mình đó ạ, mọi người lưu tâm nhé). Mình đã suýt nhập viện chỉ vì ăn uống không đủ, đói mờ mắt, đi học leo tầng 6 không nổi, lúc xuống phải 2 bạn hai bên dìu xuống phòng y tế để nằm đó, cảm giác thật tệ làm sao. Người khác có thể không yêu bạn, không trân trọng bạn, nhưng nhất định bạn phải tôn trọng và yêu thương lấy con người mà bạn hay nhìn thấy trong gương nhé!

Okay giờ quay trở lại với từ khóa "thất nghiệp", thời gian này mình đã đối mặt với nó như thế nào. Như mình nói từ đầu, mình không bao giờ nghĩ và cũng chẳng bao giờ đặt bản thân vào cảnh không có việc làm như bây giờ. Mình tự tin về bản thân, mình nghĩ chỉ cần bản thân mình tự tin, có năng lực thì việc gì cũng có thể tìm được. Nhưng mình đã nhầm, đọc báo, nghe tin tức thấy các anh chị làm ở vị trí như giám đốc, trưởng phòng, quản lí mà người ta còn bị layoff, cả một bộ phận bao nhiêu con người còn bị gãy luôn cánh thì hỏi xem mình là cái gì. Mình chỉ là một hạt bụi nhỏ giữa sa mạc mà thôi, Thiếu một hạt bụi thì sa mạc vẫn bao la rộng lớn, mà phũ phàng hơn là thiếu đi bạn, người ta còn không cảm nhận được cơ ý chứ. Hiện giờ, thi xong tất cả, việc lớn đã làm xong, bây giờ làm gì? Mình ngồi không đúng tròn 1 năm mọi người ạ. Năm 3 đến bây giờ chuẩn bị sang năm 4 rồi, vẫn chưa có việc làm mới cho bản thân. Nói đúng và cụ thể hơn, thành thật một điều là việc bây giờ rất nhiều, nhưng mình muốn tìm cho bản thân một công việc đáp ứng đủ tiêu chí mình đề ra, mình muốn công sức, thời gian bỏ ra phải nhận lại được một cái gì đó, đặc biệt là có "trí tuệ". Mình không muốn dừng lại ở mức có việc để an tâm hơn nữa, mình muốn nó mang lại giá trị thực tế nhất có thể.

Mình cứ lên các web truyền thông tuyển dụng tìm, đủ các nền tảng mà cứ có mấy job thấy ổn ổn thì họ lại không tuyển part time. Mình rơi vào trạng thái chán, buồn bã và lo âu, khó ngủ thường xuyên và hay có cảm giác tiêu cực. Mình thấy áp lực với bản thân, vì do mình nghĩ tài chính là đích đến của mình, chỉ có tài chính mình mới có thể yên tâm. Đồng ý là chúng ta đến với nhau là trao đổi giá trị, công ty có cái bạn cần, bạn có cái công ty cần và chúng ta trao đổi cho nhau. Và giá trị luôn tỉ lệ thuận với tài chính, nếu bạn nhiều tài năng, có nét riêng biệt và chuyên nghiệp thì ắt hẳn tiền bạn nhận sẽ tương đương hoặc hơn, và ngược lại bạn tự suy luận nhé. Đọc các thông tin job tuyển dụng và yêu cầu cũng như mức lương dự kiến mình thấy down cực kỳ. Tại sao bây giờ lại có kiểu lạ lùng như thế? giá nhà, đồ ăn, chi phí sinh hoạt thì cao vút trên trời mà lương thì lại ở tận đáy. Bài toán sinh tồn này giải thế nào đây, làm thế nào để cân bằng được. Những người lớn hơn mình tìm hiểu, hiện giờ một người không chỉ làm 1 việc mà còn có thêm nghề phụ hay còn gọi là nghề tay trái thì may ra mới đủ để tồn tại. Mình hiện tại thì chưa áp lực về vấn đề đó lắm nhưng mà cũng phải nghĩ dần từ bây giờ để mai kia đỡ bỡ ngỡ hoặc giật mình.

Tìm mãi, tìm hoài không được, mình có cái thói không tốt hồi xưa trở lại là kể lể và than thở với anh chị đồng nghiệp trước hoặc người quen. Nói chung là mọi người cũng chỉ biết an ủi nhau vì thời gian này kinh tế khó khăn, rất nhiều người bị ảnh hưởng đến công việc, không chỉ riêng ai. Người tài thì cần trau dồi gấp nhiều hơn nữa, không ngừng học tập và phát triển còn lại thì cũng cần nỗ lực, phấn đấu không ngừng vì chính cuộc sống sau này của bản thân. Sau khi tâm sự cũng như là chấp nhận hiện thực là có thể mình sẽ thất nghiệp thêm một thời gian, bao giờ hết hạn thì không biết. Nên mình chọn cách bình thản và sống với nó để cảm nhận. Không đi làm, mình sống vì bản thân và cộng đồng nhiều hơn, tham gia các hội nhóm từ thiện, tham gia nấu nướng và giúp đỡ một ai đó khiến mình cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa. Mình có thời gian ngồi thiền, bình tĩnh và chú trọng đến hơi thở của bản thân (thời gian đầu rất khó nhiếp tâm vì đầu nghĩ nhiều thứ, nhưng dần dần cũng sẽ buông lỏng được thôi). Mình có thời gian đi thư viện đọc sách, học hỏi tri thức, đi đây đi đó những nơi mình mong muốn đi (với chi phí thấp, thường mình đi bus đi vì có vé tháng và đi dạo chiêm ngưỡng cảnh đẹp là chính). Ngắm cuộc sống nơi đô thị phồn hoa, mình tưởng tượng sau này một ngày nào đó mình cũng được sống ở nơi sang trọng và đẳng cấp như vậy. Mình luôn yêu cuộc sống và biết ơn, mọi khoảnh khắc luôn có ý nghĩa đối với ta, chỉ là ta có nhận ra hay không. Mình suy nghĩ tích cực hơn khi nhìn nhận vào những việc kia mình làm khi chưa có việc làm. Mình tin rằng một ngày không xa nữa chúng ta sẽ có được công việc như mình mong muốn, chúng ta sẽ có được những gì chúng ta ước mơ. Cố gắng lên nhé! Vui vẻ lên mà sống, thất nghiệp thời gian này thôi mà, có phải mãi mãi đâu mà lo. Tận hưởng cuộc sống đi, nó đẹp hơn bạn nghĩ đấy!

Okay hôm nay nói đến đây thôi, hẹn gặp lại bạn ở bài viết lần sau!



You Might Also Like

0 nhận xét