Những bức xúc khó nói...




Hello xin chào bạn!

Chào mừng bạn đã đến với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"

Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này

Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau trên phương tiện truyền thông như podcast hay là blog. Không phải mình không nhớ mà đơn giản hơn là mình dạo này cuối khóa rồi nên nhiều việc quá. Làm không xuể, một ngày 24 tiếng với mình thực sự là không đủ, không có thấm vào đâu hết. Mỗi sáng đi học, mỗi chiều đi làm, trưa nằm nghỉ có 30 phút, tối về ăn qua loa ít cơm, tắm giặt dọn dẹp cũng buồn ngủ mắt díu vào nhau luôn. Mình nhớ mình có rất nhiều điều hứa hẹn, chủ đề hay ho muốn chia sẻ với bạn, muốn kể cho bạn nghe những câu chuyện đến với mình mỗi ngày. À... dạo này mình còn muốn gặp gỡ tương tác với bạn nhiều hơn ví dụ như đi ăn uống, xem phim hoặc là đi dạo. Được thế thì còn gì bằng nhỉ, mình luôn welcome tất cả mọi người, tất cả các mối nhân duyên đến với mình và trân trọng từng khoảnh khắc khi ở cạnh mọi người, vì đối với mình đó chính là hạnh phúc.

Khoảng vài tuần trước, mình có nhận được một tin nhắn từ một người lạ gửi đến. Bấm xem thì ra là một người bạn thính giả theo dõi mình trên podcast và muốn kết bạn với mình để trò chuyện và hỏi mình một vài điều khi mình làm podcast như thế nào. Được mọi người kết nối và cùng học hỏi là một kết quả tốt mà mình đang hướng tới. Không hiểu sao mình lại muốn khoe với mọi người điều này, nhưng đó là niềm vui nho nhỏ của mình. Làm sáng tạo nội dung, chưa phải chuyên nghiệp hay quá nổi tiếng, nhưng chỉ cần trao gửi được một giá trị, một niềm vui nào đó tới bạn là mình vô cùng trân trọng và biết ơn. Thế nên là, mình luôn thường nói rằng, link fb cá nhân của mình ở đây hãy nhắn tin cho mình và kết nối bất cứ khi nào bạn cần nhé. Mình luôn ở đây dang rộng vòng tay, luôn lắng nghe và chia sẻ với bạn.

Okay không dài dòng lan man nữa, ngày hôm nay trong không khí của tiết đầu mùa đông (thật ra vẫn là thu). Ai cũng bồi hồi, xúc động và cảm thấy háo hức về một không khí mới, có thể là trường học mới, mối quan hệ mới và những sự kiện mới. Mình đã từng ở trong cảm giác ấy nên vô cùng hiểu, trong lòng cứ nhộn nhịp xôn xao khó tả lắm. Có một điều là, khi mình cảm thấy vui thì cảnh vật dường như cũng đẹp đẽ hơn mọi khi (bạn có thấy như thế không?). Mình dạo này hay dành thời gian đi loanh quanh đây đó, đi dạo hoặc đi xe một mình, ngồi chill chill ngắm này ngắm kia. Ngắm cây cối màu xanh tươi mát, ngắm đường phố đông đúc người qua, ngắm những cặp đôi có tình yêu cháy bỏng, ngắm những cụ già đi tập dưỡng sinh, và hòa quyện nụ cười cùng những thiên thần bé nhỏ mới tan học về. Cuộc sống được mấy khi ta ngồi lại nhìn ngắm những khoảnh khắc tươi đẹp ấy nhỉ?

Đẹp là thế, nhưng thật ra bên trong có nhiều thứ lộn xộn, ngổn ngang chưa trật tự sắp xếp. Hoặc đôi khi còn có cả những thứ mình bất lực trước nó không thể thay đổi được. Ví dụ là gì á, không cần ví dụ vì nó chính là câu chuyện của mình. Hôm nay chuyên mục mình muốn chia sẻ đó là những bức xúc khó nói. Chúng ta cùng bắt đầu luôn nhé!

...............................

Mình trong 2 tháng gần đây không có ra bài viết nhiều, vì mình đang vướng những thứ gọi là mớ hỗn độn cuộc sống, những sợi dây không thể thiếu và nó đang buộc mình rất chặt. Đó là học hành, công việc, bạn bè và tài chính. Mình chia sẻ về điều này rất nhiều qua các podcast áp lực cuộc sống hay tâm sự vô cùng nhiều. Nhưng mình khẳng định rằng, không lần nào giống lần nào cả, mỗi một lần mình nói lên lại là một điều mới, mình chưa từng trải qua, chưa có bất cứ một sự chuẩn bị nào cả. 

Việc học của mình hiện tại chưa có nhiều biến động, bởi sao á, vì mình dạo này lười cực kỳ. Chả học hành gì cả, đi học trên lớp ngồi đến hết tiết rồi về. Về nhà chỉ học hay điểm qua lại kiến thức một vài môn mình thích, còn môn nào không thích thì nghỉ luôn khỏi phải bàn cho mệt đầu. Kỳ này mình không được học một thầy cô nào trong trường cả, chỉ học các thầy cô mời trường ngoài hoặc các thầy cô đã về hưu. Không biết mọi người cùng đi học cảm nhận sao nhưng riêng mình thì mình thấy không hề thích một chút nào. Nó cũng tùy vào từng người nhưng điều mình cảm nhận được từ các thầy cô trường ngoài là dạy không nhiệt và hết mình, ngồi 1 chút là nghe điện thoại mấy lần, dạy không tập trung, dạy xong vẫn không hiểu gì. Lại còn có sự vô lí không tưởng (vô lí thế nào mời mọi người join podcast nghe mình tâm sự nhé!) mình đánh máy không kịp tốc độ nghĩ của mình nữa rồi.

Chúc bạn luôn bình tĩnh trước mọi thứ!

You Might Also Like

0 nhận xét