Sóng nào mà chẳng yên, mưa nào mà không tạnh



Hello xin chào bạn!

Chào mừng bạn đã quay trở lại với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"

Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này.

Hôm nay có lẽ là số "ngắn nhất" trong các số mình từng trải lòng trước. Dạo này nhiều khi mình ngồi xuống check blog, podcast rồi sau đó muốn viết một điều gì nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Nghĩ cái câu vào đề nó khá khó đối với mình, nên mình hy vọng bạn hãy thông cảm cho mình nhé. Nhiều khi muốn viết nhưng bí, chẳng lẽ lại bỏ đi thì lại không ổn một chút nào. 

Bỏ qua câu vào đề đi, mình hỏi bạn nhé, 1/4 vừa qua bạn đã có ai tỏ tình với mình chưa?

Bạn trả lời họ như thế nào?

Bạn đồng ý hay từ chối?

Bạn có đang cảm thấy vui vẻ không?

...

Mình chia sẻ trước, 1/4 đến thời điểm hôm nay mình viết bài là những ngày êm ả của bản thân mình, sóng yên biển lặng, mình được làm công việc mình mong muốn, hoàn thành nó, ăn bữa ăn ngon, ở một nơi sạch sẽ và có giấc ngủ sâu. Như vậy thôi là mình thấy hạnh phúc lắm rồi. Sau bao nhiêu khó khăn, lo lắng, trầm tư, cái mình mong muốn nhất là có thể được yên lặng và bình an thôi. Trải qua một khoảng áp lực rất nhiều, những áp lực vô hình, hữu hình tự nhiên ở đâu rơi xuống chèn lên người mình một cách nặng nề và đau đớn. Những tủi hờn và giận dỗi đan xen, tạo nên một màu mực đen trong một ô màu cuộc sống của mình. 

Những lúc rơi vào trạng thái như thế, mình hỏi rằng: 

"Làm sao để thoát khỏi bố cục này nhỉ?"

"Có ai đó đến giúp và cứu tôi được không?"

"Rốt cuộc là vũ trụ đang muốn dạy tôi bài học gì?"

"Tôi cần phải hành động ra sao để cuộc sống trở lại bình thường như trước đây?"

...

Câu hỏi vẫn như mọi khi, không có lời hồi đáp và dần dần như tan vào trong lòng, thành một hình xăm đẹp đẽ trên đó. Nếu như bạn theo dõi mình lâu rồi, thì hẳn bạn sẽ biết mình là một con người nhạy cảm, đôi khi có chút yếu đuối và đặc biệt thích ngồi thẫn thờ bên cửa sổ ngắm mưa. Mỗi khi nhìn mưa, đi dưới mưa, lắng nghe hạt mưa rơi, được giơ tay hứng lấy từng giọt lòng mình có một cảm xúc khó tả. 

Hiện tại cũng vậy, mình đang đi dưới mưa, trời Hà Nội hôm nay khá lạnh và ẩm thấp. Ngồi trong nhà thực sự là buồn chán không nói nên lời, mình muốn đi đâu đó, chỉ cần ra ngoài thôi là vui vẻ lắm rồi. Ra ngoài, được hít cái không khí thoáng mát của tiết trời và phải công nhận một điều là đi dạo dưới mưa, nghe tiếng mưa rơi thật tuyệt vời làm sao.

Mình mới check thông báo podcast của blog thì thấy số gần nhất mình up tải là "Nếu bạn có một ngày tồi tệ - bạn sẽ làm gì?" được gần 1000 lượt nghe rồi. Điều ấy chứng tỏ rằng:

Các bạn đang giống như mình, cần được thấu hiểu, lắng nghe và chữa lành phải không?

Nhiều khi mình ngồi ngẫm lại, suy nghĩ thấy tại sao cuộc sống đối với mình lại bất công đến thế? 

Nhiều khi mình bị đối xử tệ, không công bằng? 

Nhiều khi những chiến tích, thành tựu đạt được lại được người khác coi là lẽ hiển nhiên, không quan trọng và vô vị? 

Nhiều khi phải tiếp xúc với một người mình không thích mà không thể tách khỏi bố cục đó?

 Nhiều khi chịu thiệt thòi mà không biết nói và chia sẻ cùng ai? 

Cũng có những khi ngồi ngắm mưa thôi mà cứ tưởng tiếng lòng mình trào sóng...

Có phải bạn cũng giống mình không?

Bạn cũng từng có những lúc rơi vào trạng thái như vậy?

Có lúc muốn dừng lại tại đó luôn phải không?

...



Để mình kể cho bạn nghe một câu chuyện nhé. Hồi cấp 2, năm mình học lớp 7 tại một trường THCS của thành phố, ngôi trường ấy gần nhà mình, chỉ cách tầm 900m đi xe đạp là tới. Mình vốn dĩ không phải sống ở thành phố từ đầu, trước đó mình có ở sống ở một huyện nhỏ, sau cùng là bố mẹ chuyển công tác nên gia đình mới chuyển lên thành phố ở. Hồi nhỏ, mình không hiểu bản thân có tính cách ra sao nữa, chỉ biết là hoạt động tập thể rất năng nổ, máu lửa và nhiệt huyết. Nhưng về giao tiếp, đối đãi giữa bạn bè trong lớp thì không được hòa đồng, và gần như là trong lớp chỉ chơi với một người bạn là thân, còn lại là luôn ghen ghét, đố kị và thi thoảng nói xấu lẫn nhau nữa. Khi lên xe rơi huyện lên thành phố, mình đã có một ý nghĩ tự nhủ rằng: 

"Đến một nơi mới, mình phải thay đổi để có cuộc sống tốt hơn" - đó là suy nghĩ của cô bé lớp 5 khi học tiểu học

Lên đến thành phố, mình được bố mẹ nhập khẩu tại nhà ông bà nội để được tham gia học lớp 5 tại trường gần nhà ông bà. Tiện có ông bà chăm sóc và bố mẹ cũng bớt lo lắng hơn khi con cái mới chuyển môi trường sợ không quen và thích nghi được, vả lại gần người nhà bao giờ cũng tốt hơn là ở đất khách quê người. Mình được cái là dễ hòa nhịp với môi trường lắm, dù là có khác so với nơi mình từng sống như thế nào đi nữa thì nhiều nhất là 2 tuần để thích nghi. Hồi đầu đi học, được làm quen với bạn bè mới cũng vui, các bạn ở thành phố không có thói sân si, đố kị hay là nói mình "sỹ" như các bạn cũ ở huyện. Mình được chào đón và hoan nghênh bởi cả cô giáo và bạn bè trong lẫn ngoài lớp. Khi đó mình kiểu:

"Wow... đáng lẽ ra mình phải đến nơi này sớm hơn"

Tinh thần phấn khởi được vỏn vẹn 3 tháng đầu, sau đó mình thấy một điều là hầu như các bạn sống không thật và không chân thành với mình. Tức là ngoài miệng thì nói yêu nhưng thực ra trong lòng lại ghen ghét đến đáng sợ. Họ không như những người bạn trước đây, sống thật, có gì nói đó, không nói đôi chiều như thế này. Mình phát hiện ra, những khi mình chơi với nhóm A này mà sang nhóm B kia chơi thì ngay lập tức sẽ bị A nói xấu và ngược lại. Nói xấu ở đây có thể là những lời nói phô trương, quá mức và không đúng sự thật về mình. Mình lại rơi vào khoảng trống tự hỏi:

"Không biết bao giờ mình mới được lên cấp 2 nhỉ. Mình chán cái tiểu học này lắm rồi"

Và thời gian cũng thấm thoát thoi đưa, gia đình mình xây nhà hoàn thiện và chuyển mình lên thành phố, bố mình nộp hồ sơ cho mình đi học cấp 2 tại trường gần nhà. Ngày đi tập trung mình vẫn nhớ như in, mình mặc cái áo phông trắng mẹ mua cho cùng với cái quần bò màu xanh, đi đôi dép quai hậu và cái mũ rộng vành đội trên đầu trống nắng. Ôi cái hình ảnh cô học trò nhỏ sao mà lại đáng yêu đến vậy. Không phải mình tự khen mình đâu nha, đó là hình ảnh nổi bật cũng như là điển hình nhất ở các bạn đi học trung học giống như mình ở ngoài miền Bắc. Mình khác với các bạn, mình được bố mẹ nuôi dưỡng và rèn luyện cho thói quen độc lập và tự chủ từ bé. Việc gì có thể tự làm thì bố mẹ sẽ không nhúng tay vào. Các bạn khác được bố mẹ đưa đến, chăm sóc và động viên thì mình tự đạp xe và hoàn thiện những gì cô giáo hướng dẫn một mình.

Vì cũng là mới chuyển đến và với cái tính hay ngoại giao thì mình luôn tìm người bạn mới ngay ở những lần đầu tiên. Mình quan sát thấy 2 cô bạn trông khá cuốn hút (ý mình là dễ thương, dễ cảm mến đó), không ngại ngần gì mình lại gần và bắt chuyện với họ. Chỉ một lúc thôi là có thể nói chuyện trên trời, dưới biển mà cứ nghĩ đã quen từ lâu. Nhập nhóm 3 người với nhau kể ra cũng vui, xong bạn biết đấy, khi xuất hiện người thứ 3 thì lập tức mối quan hệ cũng trở nên thay đổi, không còn bền như trước. Làm gì thì làm, khi có số lẻ thì hẳn là chia đôi rất khó phải không nào. Hai bạn mới quen đó tạm thời gọi tên là A và N đi, mới đầu quen với mình, mọi thứ mình biết về trường đều do hai bạn ý support hỗ trợ. Nhà lại cũng gần nhau, nhà mình đến nhà N và nhà A. Ba đứa lúc nào cũng hẹn nhau đi học chờ nhau đi cùng, vừa đi vừa tám chuyện và nhiều khi ăn cả quà vặt nữa. 

Mọi chuyện yên ổn đến khi bạn A nhận thấy bạn N chơi thân với mình hơn và không còn khăng khít với bạn ấy như trước. Ngay lập tức luôn tìm cách cản trở những khi N và mình nói chuyện với nhau. Lúc nào cũng không hoàn thiện mục đích giao tiếp và luôn đứt đoạn vì nhiều khi A làm trò, quấy phá nhiễu một cách "tinh tế".

"Này hôm qua mẹ mới mua cho tao cái bờm này đấy, đẹp không mày?"

"Ừ... đẹp nhờ, tao cũng thích có cái như thế. Mẹ mày mu....a...."

"N ơi, ra tao nhờ tí, bài tập toán mày làm như thế nào đấy" - giọng A đan xen giữa cuộc trò chuyện của hai chúng tôi

"Ờ đây, bài tập tao để trên bàn ý, lấy mà chép" - N trả lời A

"Tao tính hỏi là chỗ bờm nên m....."- N tiếp tục câu hỏi dở khi nãy

"Kiểu gì thế, tao nhìn mà không hiểu" - A gặng hỏi N về bài tập

...

Liên tục như thế khoảng 4-5 câu, mình cảm thấy bực vì có người chen lấn giữa câu chuyện một cách vô duyên nhưng không biết cách dừng lại thế nào. Đành nói N giúp A đi rồi lát mình nói chuyện sau. Dần dần mình không còn chơi với A và N nữa, tự tách biệt và chơi với một nhóm bạn khác, không cố định và luôn thay đổi. Từ là nhóm bạn thân, dần dần mình đối đầu với A và N trên lớp học luôn. Mình không biết A nói gì ảnh hưởng đến N khiến N có suy nghĩ tiêu cực về mình và khiến cho mình và N không còn quý nhau, ngược lại còn hay tranh giành, đấu đá bằng những cuộc "giơ tay" tranh luận trả bài cô giáo không hồi kết. Cứ N nói câu gì là mình đều phản bác câu đó rất gay gắt, không giống như các bạn trả bài cô giáo và trao đổi như bình thường. Lớp học cũng sôi nổi và nóng dần lên khi mỗi ngày mình và N đều giơ tay, thành ra nhìn bằng mắt thường lại là cái phong trào để giúp lớp học tập tốt hơn nhưng sâu thẳm bên trong không phải vậy.

Đến năm lớp 7 đã xảy ra một "biến cố lớn", nó góp phần giúp mình hoàn thiện và trở thành con người như ngày hôm nay. Lớp 6 chúng mình có 3 lớp 6A, 6B, 6C nhưng vì phòng học có hạn và khoảng trống lớp học tùy phòng nên lớp 7 chúng mình được tách ra 2 lớp là 7A và 7B. Trùng hợp thế nào mình vẫn được chia vào học chung lớp với A và N, khi ấy A còn làm lớp trưởng hồi lớp 6 nên vẫn được tiến nhiệm ở lớp 7, do sự chỉ định của cô giáo chứ không có qua bầu cử gì cả. Nhưng vấn đề là bạn này làm chưa tốt như cô mong muốn, luôn để lại sai sót và lớp học không có tôn nghiêm, trật tự, hay bị ban lãnh đạo nhắc nhở trước cờ vào thứ 2 đầu tuần. Thấy tình hình đó không ổn, vì nguyên nhân có lẽ đến từ việc gộp lớp, các thành viên chưa thân thiết và quen biết nên đành dẫn đến kết quả như vậy. Cô giáo lập tức họp lớp vào thứ 7 giờ sinh hoạt lớp để nói về vấn đề này, xong cuối giờ cô tự chọn lấy ra 5 bạn cô cảm thấy ổn để lựa chọn làm lớp trưởng, trong đó có mình. Khi các bạn về hết, lớp còn 5 người, cô giáo mới nói lại nguyên nhân và lí do tại sao cần kiện toàn lớp trưởng mới. A nghe thì vẻ mặt cũng buồn lắm nhưng cũng không còn cách nào khác là phải chấp nhận sự thiếu sót của mình. Trong 5 người, cô giáo chỉ định mình sẽ làm lớp trưởng thay thế cho A. 

"Ồ... có phải là cuộc đời này tồn tại chữ duyên và nghiệp đúng không. Từ duyên quen biết thân thiết với nhau. Sau cũng lại là tranh đấu và giành giật nhau từng vị trí và chức vị"

Mình vui vẻ nhận lời bởi lẽ mình hoạt động cũng năng nổ trong lớp, làm hoạt động ngoại khóa, MC và các chương trình lớn nên cô giáo nghĩ với tính cách này sẽ có thể đảm nhận được những gì cô mong muốn. Mình nhận việc và làm theo những gì cô giáo hướng dẫn, đôn đốc, hoàn thiện và kết quả tốt. Lớp trở nên sôi nổi, vui vẻ và hòa đồng với nhau hơn cũng là một phần công sức của mình. Nhưng không được bao lâu, 1 tháng sau đó mình không hiểu lí do gì các bạn tự nhiên quay lưng với mình một cách chóng mặt, bắt đầu xuất hiện các nhóm tụm 5 tụm 7 với nhau giờ ra chơi thì thầm về mình, còn có cả viết tên mình lên bảng để chửi bới rồi nói con này thể hiện, thích ra oai, thích làm tướng thì t*o cho sập luôn... Lúc đó mình luôn muốn tìm lí do tại sao mọi người lại đối xử với mình như vậy thì chưa có đáp án. Tuổi cũng nhỏ, mới có 11 tuổi thì sao mà tự giải quyết được. Mình không nói chuyện này với cô, cũng không chia sẻ lại với bố mẹ bởi vì mình nghĩ mức độ này mình có thể chịu đựng được. Sau đó những hành vi chửi bới không dừng lại mà còn mạnh hơn là các bạn bắt đầu được bố mẹ mua cho chiếc điện thoại có kết nối mạng và tham gia nền tảng facebook - mạng xã hội nổi nhất thời mình khi đó. Các bạn chụp lại những khoảnh khắc xấu nhất của mình, có thể gọi một cái tên thân quen là "ảnh dìm hàng" đó. Up lên và ghi những caption thể hiện sự ngu suẩn và nhơ nháp. Đi đến lớp thì đạp cái vòng khóa xe đạp của mình, để xe chen lấn, nhiều khi dựng đổ xe của mình méo luôn giỏ xe. Lao động không nhiệt tình, luôn làm đi rồi bắt mình làm lại vì trách nhiệm cao cả là lớp trưởng. Nói xấu đặt điều, chỉ còn mỗi thuê người chặn đầu đ*nh mình là chưa thôi. 

Bạn thử nghĩ xem, đó liệu có được coi là bạo lực học đường không nhỉ?

Không chịu nổi việc đi học lại còn phải đối mặt với những thứ "rác" đó lâu ngày. Mình rơi vào tuyệt vọng, không chơi với ai hết, ra chơi lúc nào cũng đứng ngoài hành lang một mình và nhìn vào nơi xa xôi nào đó đằng xa. Lòng lại xuất hiện câu hỏi:

"Khi nào mình mới lên cấp 3 nhỉ. Môi trường này ngột ngạt khó thở quá"

Dần dần bố mẹ mình cũng nghi hoặc, thấy con dạo gần đây ít nói cười, về nhà chẳng rôm rả kể chuyện như trước mà lại cứ trầm tư. Đến đỉnh điểm là một lần ra chơi đi vệ sinh, tới khu vệ sinh nữ mình có gặp đứa bạn cùng lớp, thấy nó kéo mình lại một chỗ rồi bảo:

"Này đọc đi xong đừng giận tao nhé" 

Mình kiểu không hiểu luôn, tự nhiên bạn này đưa cho mình một tờ giấy, giống như bức thư rồi bỏ đi về lớp. Trong khi ấy, bạn này cũng là một trong những người hòa chung vào chiến dịch "chống đối" mình cùng các bạn khác. Đọc nội dung hết mảnh giấy đó thì mình mới hiểu, thì ra lí do là như vậy, lí do tại sao mọi người đột nhiên trở mặt, không muốn thân cận với mình và có những hành vi không thể chấp nhận là vì nó. Bức giấy đó mình không còn giữ đến hiện tại nhưng mình vẫn còn nhớ như in nội dung là:

"Xin lỗi, thật ra tao và nhóm bạn rất yêu quý mày. Thấy mày bị chúng nó đối xử như thế, tao cũng thấy thương. Nhưng mày biết không, con A và N luôn tung tin, nói xấu và bịa đặt về mày, chúng nó lại chơi thân với anh chị đàn trên, hay đánh lộn bảo kê trong trường. Bọn tao cũng chỉ nhóm nhỏ thôi nên cũng không dám chơi với mày vì sợ chúng nó. Thôi thì mày thông cảm giúp chúng tao nhé, chúng tao cũng có nỗi khổ riêng..." - mình nhớ được đoạn trọng tâm nhất là đây, còn bức thư đó dài 2 trang vở in nghiêng cơ

Thế là đủ hiểu rồi, thì ra mọi chuyện đi đến một diễn biến mà mình không ngờ tới. Được rồi, mình sẽ có cách để hoàn thiện những con người "rác rởi" kia. Trước mình nghĩ, 9 bỏ làm 10, thôi thì mình cứ hoàn thiện đúng trách nhiệm của mình là được rồi, ai chơi thì chơi, không thì kệ vì vốn dĩ mình cũng chẳng hoàn hảo gì. Nhưng thật ra, mọi sự mình làm đằng sau luôn có người phá phách, bịa đặt và làm những chuẩn mực của mình bị dứt bỏ, mình không thể chấp nhận nó, mình sẽ không NHỊN nữa. Mình lặng lẽ báo cáo việc này với cô chủ nhiệm, khi nghe và cầm bức thư kia cô ấy cũng rất ngỡ ngàng, cô không nghĩ những "đứa trẻ" của cô lại hành xử với bạn của mình như thế. Sau đó cô cũng nhận lỗi về phía mình là lẽ ra lúc bầu em làm lớp trưởng thì phải cho các bạn trong lớp chứng kiến và bầu bình, không nên tự cô quyết định và chỉ định như thế, đó cũng là một sai sót đáng để rút kinh nghiệm. Sự việc này cô cũng họp lại lớp, chấn chỉnh và "xử lí" êm xuôi. Và mọi chuyện lại diễn ra theo quỹ đạo ban đầu của nó, nó kiểu là "ai về nhà nấy" ý. Chi tiết thì mình sẽ tâm sự vào chuyên mục khác nhé, có thể mở ra chuyên mục học đường luôn đó nhỉ.

Mình luôn tin vào luật nhân quả, gieo gì gặt đó. Lên lớp 8, A và N bị chuyển lớp, không còn ở bên lớp mình nữa. Sau vụ việc kia, mình không hề truy cứu hay ra mặt đối mặt với 2 con người "trước thân - sau lạ" ấy vì mình nghĩ vốn không cần mất thời gian như vậy. Lớp mình trở nên đoàn kết hơn bao giờ hết khi 2 con vi khuẩn kia được loại bỏ. Cái kết cục của A và N mà mình biết là 2 người này không được chào đón, học hành kém dần đi, không ai thích chơi cùng vì có nhiều thói hư tật xấu, gia đình của họ cũng dần bất hòa... Mình không cảm thấy vui vì điều đó, nhưng mình cảm thấy ổn vì mọi chuyện thực sự đã ổn.

-------------

Một hồi kể lại những câu chuyện có thể nói là "drama thời thơ ấu" của mình thì phần tiếp theo đây mới là những đúc rút và lời khuyên nhắn nhủ đến bạn. Ngày xưa ông bà mình có câu: "Con rô cũng tiếc, con diếc cũng muốn", ý muốn nói lòng tham của con người, cái gì cũng muốn, muốn đến mức không buông bỏ được mà cứ phải ôm khư khư vào lòng, đây là điều không nên. Đối chiếu với bản thân mình, mình thấy mình chưa biết thế nào là đủ, thế nào là thỏa mãn bản thân. Luôn kiểu muốn cái này, muốn cái kia, ôm tất cả mà không chịu buông cái nào, cuộc sống rất khó. Đối chiếu với quá khứ kia, nếu mình biết buông bỏ những người không hợp, không thuộc về mình, không cố gắng giảng hòa hay làm thân với người không cùng tần số thì hẳn là bớt được bao muộn phiền trong lòng. Nếu như mình biết nghĩ rằng, khi mình không đủ định lực thì không thể độ được những người tệ hại đó, thậm trí là còn bị độ lại trở thành con người ích kỷ và xấu xa.

Dù là ở đâu, cảnh giới nào đi nữa, nếu như bạn có vấn đề, luôn nghĩ ra vấn đề thì cuộc sống của bạn cũng vậy, luôn tràn ngập vấn đề. Nếu giống mình thì hãy đối chiếu thử xem nhé, hãy thong thả, buông lơi mà sống. Biết thể nào là đủ, biết phân biệt đúng - sai, đâu là lí và tình thì sóng nào chẳng yên, mưa nào không tạnh. Chỉ cần bạn dùng nó đúng lúc, đúng chỗ thì tự nhiên sẽ được yên ổn. Hãy tự tin về bản thân mình và đừng cho phép ai xúc phạm đến nó ngoài chính bản thân bạn. Có bao giờ bạn đặt câu hỏi như thế này không:

"Tại sao nhiều người có cuộc sống đáng mơ ước như vậy, nhìn họ nhẹ nhàng và thanh thản đến mức đáng ngạc nhiên"

Thực ra là những người ấy không phải cuộc sống dễ dàng với họ đâu, mà họ đúng hơn là những con người biết chấp nhận. Chọn cách chấp nhận, chấp nhận điều gì ư. Chấp nhận cuộc sống sẽ có những thứ khó khăn, thử thách, xảy đến có lí do hoặc bất ngờ. Vẫn luôn chọn nở nụ cười bao dung, tha thứ và ôm lấy niềm đau, nỗi uất ức vào lòng để xoa dịu đi vết thương lòng. Áp lực thì tạo ra kim cương, hãy cứ nghĩ rằng, khi nào cảm thấy mình bị đè nén nhiều quá là khi ta đang tu luyện, sắp được nung nấu thành kim cương quý giá. Cái gì cũng có giá của nó cả, muốn thành rượu vang thì nho phải được ép, muốn thành kim khâu thì phải bị mài nhỏ, muốn thành người có body đẹp thì phải chịu những cơn đau cơ do tập luyện... Hãy tin tưởng một điều là như thế.

Còn đối với các bạn có cá tính như mình thì điều này là dành cho bạn. Chúng mình cần "trầm lắng" hơn một chút nhé, hãy học cách để kìm nén những cơn giận giữ trong lòng, cả những lời mắng chửi chỉ cần enter là có thể tuôn ra. Hãy thử hỏi xem "Liệu tranh cãi xong, vấn đề ấy có được giải quyết và tốt lên hay không?", "liệu không cãi lại có phải là mình thua thiệt hơn", "liệu im lặng mãi có phải là cách"... Hãy trả lời câu hỏi ấy theo hoàn cảnh của bạn, rồi mình sẽ tự biết bản thân cần phải làm gì. 

Cuối cùng là hãy xem những khó khăn kia như là những cơn mưa rào ngoài khung cửa. Va mạnh đó nhưng không thể làm vỡ kính, chỉ có làm cho kính trở nên trong và sáng hơn mà thôi. Tâm hồn của bạn tựa như kính vậy, cũng cần phải thử sức chịu đựng, ấy mới biết mình mạnh mẽ đến nhường nào. Mình có thể tốt hơn không? điều hiển nhiên và hãy tin vào điều đó nhé!

Cảm ơn bạn đã đọc đến những dòng cuối này, chúc bạn có một ngày thật an lạc và vui vẻ, bye bye 💗

You Might Also Like

0 nhận xét