Khó ngủ

 


Một buổi sáng khó khăn và nặng nề nhất với mình đó chính là ngày hôm nay. Mình đã từng nghĩ là sẽ chẳng bao giờ mình than thở và kể lể những câu chuyện không mang tính tích cực lên trên blog hay podcast nữa. Vì mình thấy nó không hay ho gì cả mà nó lại còn đem đến một cái năng lượng không tốt đến các bạn khán thính giả của mình. Là một người sản xuất nội dung, một người tự lực mọi thứ để xây dựng nên đứa con tinh thần của mình. Mẹ nào cũng muốn con mình xinh đẹp, giỏi giang và tài năng - mình cũng không ngoại lệ.


Nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì cách mình đang làm mới là cách chưa đúng đắn. Mình mới đang nhìn nhận cuộc sống theo người khác nói đó là nghĩ gì thì thu hút đó, làm gì thì cũng phải đối mặt với vấn đề và tìm cách giải quyết nó. Bản thân cũng nỗ lực để thay đổi chính mình, muốn cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng và tốt đẹp hơn ngày hôm qua là mừng rồi. Nghĩ được như vậy thì thực sự cuộc sống của mình nó cũng đã khác, mang chiều hướng tốt hơn nhưng vẫn không thể nào mà loại bỏ được những phần nhân kém tích cực mà đã gieo từ trước. Nhân quả hoàn toàn là có thật, tin hay không là do mỗi người, chỉ biết chắc chắn một điều là gieo nhân nào thì ngay lập tức sẽ nhận quả đó. Tùy vào đặc tính riêng mà cho quả sớm hay muộn.


Tối ngày hôm qua sau khi nghe một cuộc điện thoại dài vỏn vẹn 3 phút thôi mà khiến mình trằn trọc, khó thở và không biết làm thế nào để đi ngủ sớm được. Lăn qua bên này, lăn qua bên kia nghĩ ngợi và thở dài đến hàng trăm lần. Thật sự là mình có trong người vô vàn các cảm giác cực kỳ khó chịu.


Mình có một mối quan hệ mà trước kia mình chưa có kể hay chia sẻ cho các bạn biết. Gia đình mình có quen một cô là phụ huynh của mẹ mình trước đây, cô ấy có con trai trước kia học lớp 1 do mẹ mình chủ nhiệm. Thằng bé ấy học rất giỏi, có tài năng và đặc biệt là sống tình cảm. Dù là bây giờ nó học cấp 2 rồi nhưng vẫn thường xuyên liên lạc và đến chơi với cô giáo cũ như mẹ mình. Gia đình mình coi em ấy như thành viên trong gia đình, vô cùng yêu và quý mến nó. Hiện tại thì lên cấp 2 em ý học tại một trường quốc tế tại tỉnh mình đang sinh sống. Một ngôi trường mới khánh thành và hoạt động khoảng 1 năm nay, tại đó các em sẽ học tập và hoạt động theo văn hóa người nước ngoài, giao tiếp tiếng anh, trò chơi và vô số các hoạt động khác nữa. Mình thấy thằng bé em mình phát triển cực kỳ nhanh và tiến bộ, vô cùng mừng cho nó vì nó đã được học một ngôi trường mà nó mong muốn, cùng với sự học hỏi không ngừng, mình nghĩ nó sẽ còn phát triển mạnh nhiều hơn.


Mình thì đi học xa nhà, thỉnh thoảng về nhà có dịp hè và tết hoặc 30/4 - 1/5. Mỗi lần như vậy thì mẹ mình đều gọi điện cho thằng bé xuống nhà chơi với mình. Sáng hôm qua đi ăn bún chả mình nói vu vơ với mẹ mình rằng:


"Dạo này chẳng thấy em N (mình xin phép dấu tên em trai) xuống chơi mẹ nhỉ?"- mình hỏi mẹ


"Nó còn phải đi học chứ, dạo này học trường quốc tế nên em ý bận lắm. Trường có bao nhiêu hoạt động"


"Trước con cứ về là nó xuống chơi, lần này về 1 tháng mà không thấy đâu cả. Hay mẹ gọi nó xuống đây chơi đi"


"Biết đâu hôm nay nó đi học thì sao?"


"Hôm nay chủ nhật, ngày nghỉ thì học cái gì. Tí mẹ gọi thử đi, nó xuống thì xuống mà không thì thôi" - mình rất quý nó nên gạ mẹ gọi điện cho nó xuống chơi với mình

----------------------

Tối hôm qua, mẹ của thằng bé (người mà mình gọi là cô) có gọi cho mẹ mình khoảng hơn 10h tối. Cô có nói là do bận quá không để ý cuộc gọi của mẹ mình nên giờ mới gọi lại. Mẹ mình với cô ấy có hàn thuyên một vài câu, xong rồi mẹ đưa máy cho mình nói chuyện với cô. Mình nói thật là cuộc nói chuyện này có 3 phút thôi nhưng khiến mình cảm thấy nặng nề nhất cuộc đời các bạn ạ.


"Alo cháu à. Thế về nhà kiến tập hả?"


"Dạ vâng ạ. Cháu về kiến tập 1 tháng ở UBND ý mà"


"Ừ cô biết rồi, mẹ vừa nói xong. Này cô bảo, chiều thứ 6 ngày 10/3 ý, tức là cuối tuần này, bên trường quốc tế sẽ có một chương trình như là hội thảo về cách đặt câu hỏi lớn cho cuộc đời. Cháu đến trường tham gia nhé. Chương trình hay mà ý nghĩa lắm"


"Mình đi miễn phí hay là mua vé hả cô. Mà sợ cháu không được vào ý?"


"Ơ cháu buồn cười thật đấy. Nếu mà không được vào thì cô giới thiệu với cháu để làm cái gì. Cháu còn trẻ như thế này mà cứ sợ sệt những thứ gì ý nhỉ, không chịu học hỏi những thứ này đi" - mình bắt đầu thấy khó thở part 1


"Tại vì cô là phụ huynh nên có thể ra vào, còn người ngoài thì cháu phải hỏi kỹ chứ cô. Thứ 6 này cháu vẫn còn phải đi kiến tập..."


"Này... thật ra cháu chỉ là kiến tập thôi ý mà. Người ta cũng không quá quan trọng mình, mình ở hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu. Như cháu còn trẻ thế này mà không biết các kỹ năng đặt câu hỏi, đặt mà sai thì đường đi của cháu mai sau cũng sai đấy" - mình chưa nói hết thì cô ngắt lời luôn


"Thôi cô có điện thoại một tí nhé... tút... tút... tút..."


Haiz.... mình không biết phải nói như thế nào nữa. Trong đầu mình có 2 luồng suy nghĩ:


"Mình thực sự yếu kém đến thế hay sao?"


"Tại sao một thời gian không gặp thôi mà cách nói chuyện của người cô này lại khó nghe đến thế. Kiến tập không quan trọng là thế nào?"


Khoảng 1 phút sau cô ấy có gọi lại, cô hỏi thêm một câu nữa làm mình chết lặng người đi


"Thế tiếng Anh của cháu như thế nào?"


"Cháu lâu không động đến cô ạ" - nói xong câu này mình không nghe tiếp nữa mà đưa cho mẹ luôn, bởi vì sao ư, bởi vì quá nhục rồi các bạn ạ. Nói tiếp sợ mình không thở nổi nữa

-------------------------------

Một từ thôi "NHỤC"


Càng ngày mình càng thấy bản thân có vấn đề trong rất nhiều mảng, đặc biệt là việc học. Mình đang không cân bằng được giữa học và làm. Bạn biết không, mình có một vài list tới sẽ nói cho các bạn biết cái cảm nhận của mình khi đi kiến tập, làm việc trong môi trường nhà nước như thế nào, so sánh khi làm tư như thế nào... Thực sự là cái gì cũng có lí do của nó, mà lí do đó toàn là lí do mà chính mình còn không chấp nhận được.


Sau khi mẹ mang điện thoại đi, mình có nằm trên gường bình tĩnh lại một chút và nghĩ. Thực ra cô ấy coi mình như con cháu trong nhà nên mới nói cho mình biết. Chứ người thường thì chẳng ai lại nói thế bao giờ, vì điều này không mang lại lợi ích gì với người ta, huống chi lại còn mang tiếng là lo chuyện bao đồng nữa. Mình vừa nghĩ vừa giật mình


"Ngoại ngữ lâu rồi mình không học tiếng Anh" - tại sao cô ấy hỏi vì trường quốc tế đang có đợt tuyển sinh, nếu tiếng của mình tốt thì xin vào đó làm việc quá okay


"Kiến tập thực ra cũng không quá quan trọng" - thực ra mình nghĩ quan điểm này không được, vì dù nó nhỏ hay to thì đó là việc của mình, trách nhiệm của mình là phải hoàn thành tốt việc đó một cách hoàn chỉnh nhất. Còn về phía người khác, có cảm nhận được sự tồn tại của mình hay không thì đó cũng không còn quá quan trọng, mình biết là được rồi


"Giờ mình nên giải quyết vấn đề này sao đây?" - mình tưởng tượng để cảnh đến trường quốc tế, hàng loạt các em bé cấp 2 kém mình hàng chục tuổi nói tiếng Anh như gió, nó múa hát líu lo. Còn mình thì ngồi như các cụ già ậm ừ vài câu, nghĩ thôi mà thấy nhục dần. Chương trình đặt câu hỏi lớn à, mình muốn đi đó nhưng nghĩ cảnh gặp em mình rồi mình tự xấu hổ khi nhìn nó, lại còn mẹ em ý, lớn tuổi như vậy rồi mà chiều thứ 6 còn xin nghỉ việc 1 buổi để tham dự buổi học ý nghĩa đó bên trường quốc tế. Còn mình một đứa sinh viên quèn, kiến tập bình thường mà lại không dám xin nghỉ để đi tham dự á - lại thở dài mọi người ạ


Hiện tại sáng nay viết bài mà mình không biết phải làm như thế nào nữa. Chỉ biết bế tắc và lo âu, mình suy nghĩ xem có nên đi hay không, đi thì chịu nhục như thế nào... (mình xin lỗi các bạn vì mình thở dài hơi nhiều)

-------------------

Mình nghĩ mình sẽ có thêm nhiều đêm khó ngủ nữa cho đến khi mình tìm ra được giải pháp của chính mình. Qua câu chuyện tâm sự chán nản này, mình mong các bạn nghe nếu còn trẻ hoặc dù ở độ tuổi nào đi nữa hãy thay đổi bản thân ngay từ bây giờ đi, nếu trước kia học tập lớt chớt không chú tâm thì giờ làm lại đi, mình còn thời gian, còn thở là còn làm được. Đừng để xã hội nhìn vào mình mà nhạo báng thì nhục nhã lắm. 


Có một câu mình từng được nghe ở đâu đó nói rằng nếu không sống trong bóng tối thì không thể biết được sự quý giá của ánh sáng. Chưa thấy nhục thì vẫn sẽ còn ham chơi. Biết nhục dần là cuộc sống của bạn về sau chắc chắn sẽ có sự thay đổi, theo hướng nào là do bạn quyết định nhé.


Tâm sự là thế, nhưng mình mong nó không làm bạn bị ảnh hưởng tiêu cực vì câu chuyện của mình. Mình chỉ mong rằng bạn sẽ có sự thổn thức, giật mình và chú tâm đến bản thân để chúng ta cùng nhau thay đổi cho tốt hơn. Không việc gì mà phải nản cả, cái thở dài ban đầu chỉ là do mình chưa tĩnh tại để suy nghĩ vấn đề của bản thân thôi, nếu cảm thấy buồn chán thì chỉ cho phép bản thân xuống năng lượng 1 ngày thôi, còn ngày mai phải là ngày vui vẻ nhé. 


Thôi không chán nữa, lại một tuần mới bắt đầu rồi, chúc các bạn khán thính giả của Blog tôi viết, tôi tâm sự có một ngày làm việc thật hiệu quả và năng lượng nhé. Nghe một bản nhạc nhẹ rồi tập trung làm việc nha, bye bye.

You Might Also Like

0 nhận xét