Trở lại sau 2 tuần đi kiến tập



Hello xin chào bạn!

Chào mừng bạn đã đến với "Blog tôi viết, tôi tâm sự"

Mình là Thanh Lê tác giả của blog này

Tháng vừa qua bạn có vui không?

Bạn đã lên kế hoạch cho bản thân của mình hay chưa?

Bạn cảm nhận cuộc sống như thế nào?

Và...

Quan trọng hơn hết là bạn đã nhận được món quà tri ân sinh nhật của mình hay chưa?

Trong suốt 3 tuần qua, mình quay như một cái chong chóng trong guồng quay của công việc. Xuống Hà Nội học 2 tuần ngắn ngủi, lo xong công tác gói quà dành cho các bạn có kế hoạch năm mới rõ ràng và tri ân đến blog, xong rồi lại lo thêm giấy tờ xin phép để đi kiến tập ở cơ quan nữa. Mọi thứ đối với mình đều mới lạ, đều là lần đầu tiên nên không thể tránh khỏi những bỡ ngỡ ban đầu.

Mình rất biết ơn vì cuộc sống luôn ban cho mình ánh sáng vào thủa sớm mai, cho mình được năng lượng nhiệt huyết, sức mạnh của tuổi trẻ để theo đuổi đam mê và khao khát của bản thân. Cho mình biết cuộc sống muôn màu muôn vẻ, muôn vàn bài học tuyệt vời đến với mình ở mọi giây phút, khoảnh khắc đáng sống trong ngày.

Hôm nay nói chuyện phiếm tâm sự một chút nhỉ? Tâm sự và nói những điều mình muốn, nghe bất cứ gì mình thích. Riêng mình thì hôm nay sẽ dành nhiều thời gian để tâm sự với các bạn các hoạt động, trải nghiệm của mình trong 3 tuần vắng bóng vừa rồi như thế nào. Mình cùng bắt đầu luôn nhé!

1- Ý nghĩa món quà tri ân sinh nhật Blog tròn 2 tuổi

Trước hết là mình muốn nói với bạn về ý nghĩa của món quà tri ân nho nhỏ mình gửi tặng. Như thông báo thì mình có tặng 3 phần quà nhỏ cho 3 bạn có bài viết hay nhất khi gửi qua gmail cho mình. Mình đã đọc và chọn lựa ra 3 bạn xuất sắc nhất để trao gửi món quà này. Mình nghĩ là thời điểm này thì 3 bạn đều đã nhận được món quà đó. Chắc hẳn là khi bạn mở ra sẽ bất ngờ đúng không? Phần quà của mình là một chiếc đèn. 

Với mình, mỗi người đều có ánh sáng của riêng họ. Cho dù là ở đâu, bất cứ hoàn cảnh nào, trời sáng hay trong bóng đêm thì ánh sáng ấy không bao giờ dập tắt. Đó là ánh sáng của niềm tin, khát vọng sống và nhiệt huyết của tuổi trẻ. Mình hy vọng bạn hãy luôn hướng về ánh sáng ấy, làm kim chỉ nam cho bản thân của mình, dù đi đâu, trải qua khó khăn gian lao thế nào thì hãy luôn nhớ về niềm tin nơi có ánh sáng của chính mình. Trong phần quà mình có tặng kèm bạn bút lông trắng để viết, có một đầu để xóa và để viết nên bạn hãy tha hồ thỏa sức sáng tạo và viết lên kế hoạch, to do list hoặc những gì mình muốn nhé.

Đây là hình ảnh một bạn nam được nhận quà và gửi feedback đến cho mình

Mình hy vọng rằng, thời gian tới sẽ có thêm thật nhiều thời gian, hoạt động hơn nữa để kết nối với mọi người và chúng ta cùng trau gửi những món quà yêu thương này đến nhau nhiều hơn (à mình quên chưa nói, mình gói quà hơi xấu nên ba bạn hết sức thông cảm nhé)

2- Công cuộc lo giấy tờ đi kiến tập tại trường học

Có lẽ đây là mục mà mình muốn chia sẻ và nói với các bạn. Mình nghĩ qua câu chuyện của mình, các bạn sẽ rút được kha khá kinh nghiệm nếu như mai sau có đi kiến tập giống như mình. 

Trường mình học cho phép các sinh viên tự liên hệ cơ sở kiến tập, vì là ngành quản lý kinh tế nên mình sẽ được lựa chọn vào các phòng ban kinh tế, tài chính tại các phòng, UBND hoặc là các công ty, doanh nghiệp đang hoạt động. Đương nhiên là các tiêu chí lựa chọn cũng phải đi kèm rõ ràng, đó là cơ sở đó phải hoạt động trên 3 năm, quy mô không quá nhỏ và hiện còn đang hoạt động.

Và cái công cuộc của mình nó bắt đầu từ đây, mình đã từng đi làm khá nhiều công ty, doanh nghiệp nhưng đen là thời điểm cần thiết nhất là lúc này thì mình lại không đi làm, không làm bất cứ đâu cả - đó là nỗi đau thứ nhất. Nỗi đau nữa đó là mình bây giờ cũng không có mối quan hệ thân thiết với ai, những ai có thể giúp mình, có thể là họ giới thiệu mình vào nơi làm việc nào đó giúp (hoàn toàn không có). Mối quan hệ của mình chỉ xoay vòng là các bạn sinh viên hoặc là anh chị trên khoa một chút xíu không đáng kể thôi. 

Bạn biết không, khi mình nhận được thông báo của khoa về kế hoạch tổ chức đi kiến tập. Trong đầu mình nhảy số luôn là mình muốn trải nghiệm, mình muốn kiến tập ở Hà Nội. Nhưng cuộc sống mà, đâu cứ mình muốn mà mình lại có được ngay tức thì đâu. Mình có thời gian khá thoáng là hơn 2 tháng để tìm kiếm cơ sở kiến tập. Mình khi đó thỉ cứ đủng đỉnh vì nghĩ thời gian dài mà, lên thử top CV hay là ybox tìm xem như thế nào. Nhưng hầu hết các công ty không có tuyển vị trí kiến tập, mà hầu như là thực tập với thời lượng tham gia hoạt động dài hơn và công việc sẽ được hướng dẫn và trực tiếp bắt tay vào làm, ít nhất cũng phải 3 tháng. Mình cứ lên mạng tìm kiếm khoảng 1 tuần với cái hy vọng nho nhỏ là tìm được công ty nào nhận sinh viên kiến tập. Nhưng tìm hoài tìm mãi thì không có, có một hai công ty nhận thì lại là công ty không đáp ứng được tiêu chí mà trường mình đề ra cho sinh viên.

Ăn, nằm, ngồi đều không lúc nào yên, mình chỉ lo là nếu không xin được kiến tập tại cơ sở nào ở Hà Nội thì mình lại phải về quê. Không phải là mình không thích về quê, về quê thì được gần bố mẹ, gia đình, không phải lo chuyện ăn ở, đi đứng gì mà cái mình muốn là mình thử tự lực xem thế nào, xem bản thân có thể làm được gì, sinh tồn nơi xã hội này ra sao. Mình nghĩ mãi thì nhớ đến một người chị, trước đó chị ý cùng là đồng nghiệp với mình tại trung tâm tiếng anh. Chị ý trước học cùng khoa mình, trên mình 2 khóa, hiện tại đã ra trường và đi làm ở công ty. Mình chơi thân với chị nên có gì cũng hay kể và tâm sự. Thấy mình chia sẻ vậy, chị có ngỏ lời mời mình về công ty chị đang làm luôn.

Lúc đó mình kiểu: "Oh wow... trời Phật thương mình rồi, mình đã được cứu" - sorry mọi người có lẽ mình hơi lố nhưng đó là cảm xúc thật

Sau bao lâu lo lắng, ăn không ngon, ngủ không yên mà giờ tìm được bến đỗ thì ôi thôi perfect. Lại là chỗ chị thân quen với mình, ít nhất là cũng không cô đơn. 

Nhưng mọi người biết không, câu chuyện nó không đơn giản như thế đâu. Nó còn vòng vèo rối hơn cả tóc bạn chải hàng ngày cơ. Mình đã trao đổi và thống nhất với chị ấy một vài tiêu chí, điều khoản nhà trường giao, thời gian nhanh hơn dự tính. Kết thúc khi thời gian trường gia hạn còn khoảng 2 tuần nữa, đinh ninh trong lòng là xong trước dự định là vui vẻ rồi. Và sóng gió bắt đầu tới, giật cấp 4-5 khi mình biết là dấu xin kiến tập của đơn vị phải là giám đốc đóng dấu chứ không phải người hướng dẫn mình đóng dấu. 

Biết tin đó là khi mình tâm sự với một anh khóa trên mình để hỏi về chút kinh nghiệm đi kiến tập ra sao, mình mới đờ người ra khi anh ý bảo là xin dấu của giám đốc. Bản thân không đọc kỹ mục hướng dẫn. Ngay lập tức mình hỏi chị người quen đó xem công ty có hỗ trợ dấu của giám đốc hay không. Chị ý trả lời mình luôn thế này





Đây là đoạn mình hỏi chuyện đàn anh khóa trên về kinh nghiệm kiến tập



Và đây là câu trả lời của chị người quen mình

Chị ấy có nói rằng, nếu muốn giám đốc ký thì phải đi đoàn nhiều người. Mà mình thì chỉ có một mình nên cũng khó, chị ý cũng mới vào công ty đó làm nếu mà nhờ chị xin xỏ thì mình cũng ngại. Mình thầm cầu nguyện là hỏi cô giáo xong thì sẽ tìm được câu trả lời chính xác nhất. Nói xong là mình làm luôn vì không thể để thời gian trễ được, mình chỉ còn thời gian rất ngắn để hoàn thiện.
Đoạn chat mình hỏi cô

Mình xin lỗi vì ảnh chụp trên máy tính nó hơi nhỏ để mọi người đọc. Mình sub lại là như thế này, ngày 27/1/2023 mình có nhắn tin hỏi cô xem là việc xin dấu sẽ như thế nào. Cô có trả lời mình rằng có thể xin chữ ký và dấu của người hướng dẫn mình được.

Là lá la la... là lá la la thế là sống rồi, lại vui trở lại, trời cao trong xanh, sướng sớm long lanh, cành lá rung rinh😁. Mình vừa đi vừa hát còn được, cảm giác như mùa xuân lại đến. Bão nào thì cũng qua đi và xuân nào cũng luôn đẹp đẽ.

Có lẽ mọi người cũng đã nghe đâu đó câu này "vui thôi, đừng vui quá, vui quá lại mất vui", "cuộc vui nào thì cũng phải dừng lại thôi". Mình thực sự là sốc khi chỉ còn 3 ngày nữa là nộp thông tin lên mà cô giáo nhắn lại tin như thế này.
Nguyên văn hôm 3/2/2023 cô giáo nhắn cho mình

Mình sốc quá mọi người ạ, cứ nghĩ là ổn rồi mà thực ra không ổn chút nào. Vội trả lời chị người quen là mọi thứ vẫn như cũ không có gì thay đổi sau khi hỏi cô chủ nhiệm. Và đùng một cái trước ngày nộp 3 hôm mà có tin nhắn như thế này thì hỏi xem bạn có sốc không. Đây như kiểu là sóng ngầm, trước giật 4-5 thì bây giờ phải cấp 8-9 rồi. 

Làm sao bây giờ?

Giờ lo kiếm nơi nào để nhận mình đây?

Giờ biết cầu cứu ai nữa?

Đó là những câu hỏi mình đặt ra trong đầu khi đó. Mình cảm thấy năm mới này đã có rất nhiều điều "bất ngờ" đến với mình. Mình cần một điểm tựa để đối mặt với những "bất ngờ" bất ngờ đến. 

Ai cũng thế cả thôi, khi gặp khó khăn, khi có chuyện gì chưa giải quyết được, nơi mà bạn nghĩ đến đầu tiên, người bạn bạn cầu cứu đó là bố mẹ mình. Mình thì không ngoại lệ, mình nghĩ cần phải bỏ cái suy nghĩ nhất quyết ở Hà Nội kiến tập mà sẽ nhờ bố mẹ xin cho ở một cơ sở nào đó để hoàn thành nội dung trong chương trình học này. 

Trời Phật thương mình, luôn cho mình một cánh cửa để mở ra. Và nhờ vào bố hỏi giúp nên mình đã được nhận vào phòng kinh tế UBND thành phố nơi mình đang sinh sống để kiến tập trong 1 tháng. Vật vã luôn mọi người ạ, cái lúc ngồi nhìn bố gọi điện hỏi thăm mà tim mình giật thon thót, vì cũng nghe được một vài lời từ chối nên sợ. Thực ra là như thế này, nếu như sinh viên không tự liên hệ được đơn vị kiến tập thì nhà trường có thể trợ giúp, nhưng nếu trường trợ giúp thì bạn cứ chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ đi chung 1 đoàn nhiều người, đến một nơi có thể là thiên đường hoặc địa ngục với bạn. Sẽ là thiên đường nếu như bạn là một người có nhiều giá trị có thể đem đến và cống hiến, nhưng sẽ là địa ngục nếu như bạn không có gì, thậm trí điều này còn khó khăn với họ vì giữ bạn cũng chẳng giúp được họ lợi ích gì.

Lại một lần nữa mình nhận được thông tin cảnh báo từ vũ trụ là học hành không tử tế thì mai sau sẽ rất khốn khổ khi ra ngoài xã hội. Có thể điểm số bạn không cao, okay nó cũng không có vấn đề gì nhiều, nhưng nếu thái độ của bạn không tốt, bạn không có tinh thần, ý chí cầu tiến phát triển nỗ lực thì không có nơi nào muốn nhận bạn hết. Đây là một sự thật, không hề dọa ai hết, hãy tin mình đi, mình đang bị gánh cái hậu quả này rất nặng của việc lười biếng.

Hôm thứ 6 tuần đầu tiên mình có đi học ở trường môn thống kê doanh nghiệp, giảng viên dạy mình chính là cô giáo trưởng khoa. Giờ giải lao cô cũng có chia sẻ một câu chuyện cho tất cả các bạn sinh viên trong lớp cùng nghe, nó là một câu chuyện mà đến bây giờ nhớ lại mình vẫn cảm thấy có một cảm xúc gì đó khó nói nên lời.  Cô kể là có một nhóm bạn chưa tìm được đơn vị để thực tập (đó là các anh chị khóa trên của mình nhé) và đến văn phòng nhờ cô sắp xếp và xin cho vào một doanh nghiệp nào đó để làm. Cô rất hoan nghênh và luôn dang rộng vòng tay để chào đón, cô có giới thiệu cho nhóm bạn đó vào một doanh nghiệp quốc tế tại Việt Nam, trụ sở tại Hà Nội luôn. Nhưng với yêu cầu là thực tập sinh tối thiểu nhất phải làm việc và giao tiếp bằng tiếng Anh, phải có kỹ năng và thái độ tốt, quan trọng hơn hết là sẵn sàng gặp gỡ và tạo dựng mối quan hệ mới. Ngay lập tức nhóm anh chị đó từ chối liền vì ngay cái tiêu chí đầu tiên đã không đáp ứng được rồi, đó là về ngoại ngữ.

Mình nói thật với các bạn là mình học tiếng Anh đến giờ cũng đã được gần 12 năm rồi, nhưng để mà bảo mình giao tiếp thì mình có thể nhưng về cách sử dụng ngôn từ, ngữ pháp thì không thể nào mình làm một cách trơn tru được. Đó là cái hệ quả của việc lười là thứ nhất, sau đó là có thái độ không thèm nghe giảng, không chú ý đến lời cô giáo nói và nữa là không có nhận thức được tầm quan trọng của môn học này. Hồi bé ở nhà với bố mẹ thì nghĩ thế là đủ rồi, học tiếng Anh mai kia cũng có làm gì đâu cho mệt, học cái khác còn vui hơn. 

Nghe xong câu chuyện, mình cảm thấy bản thân mình cần phải làm điều gì đó, không thể để năm sau mình cũng trở thành bản sao, hay hình ảnh của nhóm anh chị kia được. Khi đứng trước cơ hội lớn, để mình có thể vươn cao và phát triển mà mình lại không thể không từ chối vì năng lực của bản thân còn kém.

Rồi bỏ qua cái câu chuyện này có thể số nào khác mình sẽ nói tiếp. Quay trở lại với quá trình đăng ký kiến tập. Như mình đã nói thì nhờ bố mà mình đã được vào một UBND thành phố gần nhà để kiến tập. Và tiếp theo quá trình đó sẽ là công cuộc đi xin giấy giới thiệu nó gian nan như thế này. Đối với các cơ quan, tổ chức nhà nước khi mà bạn muốn vào làm gì thì bạn cần phải có giấy tờ đàng hoàng để họ dễ làm việc cũng như theo dõi. Ví như là ra nước ngoài thì cần hộ chiếu có đầy đủ thông tin. Thì việc đi kiến tập này cũng như vậy, mình cần xin giấy giới thiệu từ nhà trường gửi về đơn vị để được chấp thuận. Mình đã liên hệ với cô giáo chủ nhiệm để hỏi về việc này thì cô có bảo mình rằng cái này chắc là mình sẽ tự lấy và tự mang về. Bởi vì không phải đơn vị nào cũng cần giấy giới thiệu thì mới nhận sinh viên, vậy nên cơ quan nào có yêu cầu này thì bạn sinh viên đó sẽ chủ động lên phòng công tác sinh viên để xin giấy.

Đó là lời hướng dẫn của cô giáo mình khi mình tham gia buổi họp tổng hết kỳ 1 và tiện hỏi nên giờ mình chỉ thuật lại. Cũng vội vì ít hôm sau nữa là mình trở về nhà rồi, nên mình sắp xếp thời gian và đi xin giấy luôn. Mình vào phòng công tác sinh viên nói xong câu: "Em chào cô ạ, cô ơi em đến xin giấy giới thiệu kiến tập ạ". Ngay lập tức cô trả lời luôn: "Ơ em ơi, giấy giới thiệu này em phải lên khoa chứ, ở đây làm gì viết được giấy giới thiệu em". Mình kiểu ú ớ luôn, ủa ủa là sao nhỉ, cô chủ nhiệm mình bảo về đây lấy mà. Sau đấy mình lại bố trí thêm một ngày nữa đó là sáng hôm thứ 5 lên khoa lấy, thì ngồi chờ gần 1 tiếng không có một cô giáo nào trực khoa tiếp mình, vì ngày hôm đó có một cuộc họp gì đó nên không ai ở khoa- lại lần 2 lủi thủi đi về. Đến ngày cuối cùng của buổi học thì lớp trưởng mình có lên khoa và lấy được giấy giới thiệu phát cho các bạn, ai cần thì cầm, không cần thì cũng cầm.

Nhận tờ giấy mà trong đầu mình kiểu, có phải sóng gió đến với mình nó quá nhiều rồi không. Sao làm cái gì cũng phải làm lại bao nhiêu lần, xong lần nào cũng bị chỉ đi ngược gió, lệch hướng đến tí nữa là bị cuốn bay luôn. Hài hước ghê, chuyện kể mà cứ như bịa, không thể nào mà tin nổi.

Thôi... hôm nay cười đến đây là đủ rồi, các số sau sẽ còn cười đến mức nào nữa thì mình cũng không biết, chỉ biết là sẽ mang lại cho các bạn một điều gì đó để thu nạp và ứng dụng sau này. Tổng kết lại là nếu như bạn sẽ đi kiến tập sau này thì hãy chú ý những điều này:

1- Luôn chủ động hỏi và hoàn thiện việc của cá nhân mình trước khi có ai đó "hỏi thăm"

2- Luôn giữ bình tĩnh, không có gì phải cuống. Làm gì cũng phải chừa cho mình một con đường lui

3- Hãy tin vào bản thân mình

4- Hãy nhớ rằng chúng ta trưởng thành từ những lần vấp ngã

5- Tìm chuyện khó mà làm để rèn luyện chính mình

Bye bye, hẹn gặp lại bạn ở bài viết lần sau




You Might Also Like

0 nhận xét