Buổi thiền hạnh phúc khó quên



Hello xin chào bạn

Chào mừng bạn đã đến với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"

Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này.

-------------

Hôm nay vì có quá nhiều điều muốn nói, muốn chia sẻ nên mình sẽ không giới thiệu dài dòng nữa, mình sẽ vào chủ đề chính luôn nhé. Chủ nhật ngày 9/10 tuần trước mình có đi tham gia khóa thiền 1 ngày - the happiness is now. Ngày hôm đó quả thực đối với mình có quá nhiều cảm xúc đan xen, mình cảm nhận rằng nó giống như một bản nhạc vậy, có cao có thấp, có thăng có trầm và đó chính là giai điệu của cuộc sống, là bản nhạc của cuộc đời. Có những khi vì quá chú tâm vào một thứ gì đó bên ngoài, mà chúng ta ngồi nghe đàn, nghe nhạc mà tâm trí sáo rỗng, không chút cảm nhận hay suy nghĩ nào cả...

Ngày hôm đó, một lần nữa mình lại được trải nghiệm thiền trực tiếp cùng với các thiền sinh. Trước đó thì mình cũng từng tham gia một khóa thiền ở một nơi khác, đây đích thực là lần thứ hai tham gia. Lần này tâm trạng và cảm xúc nó khác lắm, không giống như lần đầu. Lần đầu tiên mình đi với một cái bộ não tò mò và đầy câu hỏi, mình không biết thiền là sẽ làm gì, ngồi lâu thế có bị mệt không, có chán không, ngồi im như vậy là để làm gì,... toàn là những sự tò mò nên mình đến với nó. Còn lần này thì khác, mình mới trải qua một khoảng thời gian dài đối mặt với những thử thách, trong tay đang ôm rất nhiều thứ và không biết thứ nào nên bỏ, thứ nào nên buông đi và buông như thế nào. 


Trước hôm đi thiền là ngày 8/10 thì mình chính thức nghỉ việc tại công ty đồ đồng các bạn ạ. Đây là quyết định của mình, mình đã nghĩ đến từ rất lâu và mình đã được sếp phê duyệt vào ngày hôm đó. Thường thường... khi mà bỏ một thứ gì đó đi rồi thì mình sẽ có cảm giác hụt hẫng, tiếc nuối và buồn. Nhưng lần này nó lạ, mình lại ở trong trạng thái rất nhẹ nhàng, buông lơi... Cảm thấy việc nghỉ làm như là điều mình đã chuẩn bị trước trong tương lai vậy nên mình không cảm thấy điều này quá ngạc nhiên với bản thân. Chuẩn bị tâm lí đi thiền từ khi đăng ký đơn cách đó 1 tuần và khóa thiền quả thực là một sự lựa chọn hoàn hảo. 


Đáng lí ra, ngày chủ nhật là cái ngày để ngủ thật dài, chơi thật nhiều nơi, đi lượn lờ đâu đó ngắm mùa thu Hà Nội. Đi ngắm các phố phường, đi tụ họp bạn bè, ăn nhậu thoải mái... Nhưng mình không làm vậy, mình dành cả ngày chủ nhật, nói không với điện thoại để đi tìm lại chính mình, nuôi dưỡng chính tâm hồn đã bị lãng quên suốt 19 năm nay. Có quan điểm cho rằng: "Tìm đến thiền là những người già, những người chán đời, đang gặp một bế tắc nào đó hay nửa đùa nửa thật là mới chia tay người yêu,... muốn tìm một thứ gì đó để bán víu, để đắm chìm để tạm thời quên đi." Không phải thế... chúng ta đang có một quan điểm chưa đúng đắn về thiền. Hiểu đơn giản thôi, tìm đến thiền là để đi vào trong nội tâm cảm nhận và hiểu mình hơn. Khi hiểu mình rồi thì mình nghĩ rằng mình sẽ biết cách lựa chọn đúng từ đầu sao cho không để mất quá nhiều thời gian như lúc này, ôm đồm nhiều thứ, buông cũng không nỡ buông thứ gì. Thiền dành cho mọi đối tượng, không phân biệt tôn giáo, không bó buộc bất cứ điều gì.

----------------

Hôm đó mình may mắn được ngồi ở những hàng đầu để nghe các sư thầy, sư cô thuyết pháp và hướng dẫn về thiền. Mặc dù đã được đi tham gia ở lần trước nhưng lần này tâm thế của mình khác lắm, trước là thiền đường gồm rất nhiều người, già trẻ, nam, nữ đều có cả. Nhưng lần này là chỉ các bạn trẻ có độ tuổi tầm như mình tham gia thôi, năng lượng thay đổi và trải nghiệm cũng mới mẻ hơn. 

Sư thầy có nói rằng: "Các con hãy sống tỉnh thức, không lo đâu xa tương lai, không cố đắm chìm trong quá khứ mà hãy an trú ở hiện tại, sống trọn vẹn từng phút giây." Tự làm bác sỹ, tự làm bạn của mình, hiểu được cơ thể và tâm trí, làm chủ nó thì sẽ có được hạnh phúc. Mỗi khi hít vào, mỗi khi thở ra đều nhịp nhàng như đang chơi với nó vậy. Thiền định cần phải rèn luyện trong thời gian dài thì mới có thể thành tựu, nhưng khó không có nghĩa là không làm được.

Mình và các thiền sinh được nghe giảng và thực hành trực tiếp dưới sự hướng dẫn của sư thầy. Vì tâm còn động nhiều, chưa chịu yên, vẫn cứ lăng săng và chèn nhiều cảnh, tưởng tượng khác nhau. Nhưng vô tình, điều đó làm mình hiểu ra rằng: "À thì ra là vậy, mình chưa từng nghĩ mình lại có nhiều ý tưởng, suy nghĩ như vậy. Mình còn xúc động quá nhiều, còn bị giao động. Khả năng lắng nghe và cảm nhận của mình còn chưa tốt. Mình thiếu sự tập trung và mình cần cải thiện điều đó". Bên cạnh những tiếng hít thở của bản thân, nhịp đập của tim, mạch đập chạy trên người thì mình còn cảm nhận được những tiếng bước chân nhẹ từ người khác, tiếng thở dài, tiếng kêu mỏi, tiếng quạt kêu, tiếng nhạc dẫn thiền, tiếng của sư thầy hướng dẫn... Khi ta tĩnh lặng lại, ta sẽ cảm nhận và lắng nghe tốt hơn chúng ta tưởng tượng. Khi an, chúng ta dùng trí tuệ của mình để tìm con đường đi sáng suốt, soi sáng cho những bước chân của chính mình. Tìm được đâu là chân lý, đâu là trí tuệ, đâu là điều mà chúng ta cần hướng đến - hạnh phúc.

Đặc biệt hơn là buổi giao lưu, kết nối nhóm và cùng nhau trò chuyện, tâm sự. Mình cảm nhận được mình là người hạnh phúc vô cùng khi cùng tham gia giao lưu cùng các bạn trong nhóm. Mình rất ấn tượng bởi câu nói của chị MC: "Chúng ta còn có đôi mắt sáng, có đôi tay nhanh nhẹn để hoạt động, có đôi chân vững vàng để đi, có đủ căn lành và cha mẹ ở bên cạnh ấy là một sự hạnh phúc lớn mà không phải ai cũng có được. Chúng ta cần chân quý điều đó".

Khi được giới thiệu và chia sẻ câu chuyện của mình, mình có chia sẻ thật rằng: "Mình mới nghỉ việc vào ngày hôm qua và có lẽ do sớm biết trước được điều này nên mình đã đăng ký tham gia thiền trước hẳn 1 tuần". Nói xong câu ấy, ai nấy cũng phải bật cười vì mình. Sư cô hướng dẫn nhóm mình có hỏi một câu rằng: 

"Nghỉ việc rồi thì con có buồn không?"

"Dạ, không ạ. Con thấy nhẹ nhàng hẳn cô ạ"

"Vậy thì tốt rồi. Chúc mừng con"

Nói chuyện một hồi lâu thì sư cô cũng có nói với mình về ấn tượng của cô khi nhìn mình ban đầu là: "Con cá tính đó"

Suy nghĩ kỹ hơn thì thực tế bản thân mình chỉ là đang bế tắc ở trong công việc, là do mình quá áp lực hay có thể hiểu là tự áp một cái lực với đơn vị rất mạnh vào bản thân nên cảm giác bị chèn ép và khó chịu. Nghe các bạn trong nhóm giới thiệu, làm quen, mình nhận thấy: "Ồ.... cuối cùng thì vấn đề của mình vẫn là vấn đề dễ giải quyết nhất". Trước mắt, mình nghỉ ngơi tạm một công việc, nhưng bản chất mình vẫn còn có rất nhiều các công việc khác nữa. Mình vẫn được đi làm, vẫn được cống hiến, hơn nữa là mình sẽ tận tâm tập trung toàn lực cho những mục tiêu còn lại dễ hơn, không bị rào cản hay phân tâm nữa. Nghỉ việc ở đây không có đúng, không có sai; không có buồn, không có tiếc vì đó là sự lựa chọn của mình, mình tự quyết điều đó. Còn vấn đề hay nghĩ ngợi linh tinh thì mình cũng tìm ra cách giải quyết luôn trong quá trình thảo luận, đó là tập thói quen mỗi ngày dành ra 10 phút thiền, mỗi ngày kết thúc, tự hỏi bản thân, tự trò chuyện xem ngày hôm nay đã làm được những gì, cảm xúc ra sao, ngày mai muốn làm gì. Đó cũng chính là một cách để giúp giải phóng năng lượng xấu được các nhà khoa học chứng minh.

Một câu chuyện mà mình cực kỳ ấn tượng và nhớ đến tận bây giờ, đó là của một bạn thiền sinh cùng nhóm. Cái nhìn đầu tiên của mình về bạn ấy đó là một cậu bạn khôi ngô, tuấn tú, đẹp và giọng nói trầm ấm, bạn này còn hay cười nữa. Tưởng chừng bạn ấy đến đây chỉ là tò mò về thiền như mình hồi đầu thôi, nhưng ai ngờ, câu chuyện của bạn này khiến mình cảm thấy nhói trong lòng nhiều nhất. Bạn ấy lớn lên dưới sự chăm sóc của ông bà, bố mẹ mất từ khi bạn còn quá nhỏ. Ông bà không đủ tiền nuôi nên cho bạn vào chùa gửi sư thầy đến năm 8 tuổi rồi xin về. Gia đình không khá giả gì, mọi chuyện bạn ý đạt được như ngày hôm nay là đều nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ của bản thân. Vượt qua cái cảm giác cô đơn, trống vắng của một đứa trẻ thiếu tình thương từ bố mẹ. Vượt qua cái mặc cảm, tự ti về cuộc sống không mấy dư giả, vượt qua cả những lần tâm trạng suýt trầm cảm nữa. Giờ đây cậu bạn này có thể ngồi đây, cười thật tươi và đóng góp những lời động viên, chia sẻ và khích lệ đến tất cả các bạn thiền sinh, trong đó có cả mình nữa.

----------------

Cho đến buổi chiều thì mình lại được học và nghe thêm nhiều bài học giá trị từ một người thầy nữa. Đây chính là nhà tài trợ cho chương trình này và mình rất mến mộ chú. Từng trong độ tuổi trẻ đầy ước mơ và hoài bão như mình, khi đó chú ấy đã trải qua những năm tháng không thể nào quên. Xa quê nhà đi du học bên Nhật, hàng ngày công việc làm ở 2 siêu thị lớn, sáng sớm thì đi phát báo và đi học, ngày nghỉ thì đi tham gia các câu lạc bộ sinh viên để sinh hoạt. Thế mà lại có một thành tích vô cùng đáng ngưỡng mộ, 29 tuổi - độ tuổi còn rất trẻ mà đã đạt được tấm bằng tiến sỹ. Là người training thành công cho rất nhiều các khóa đào tạo và là người trao giá trị tuyệt vời. Chú đã xây trường, lớp học và làm nhiều công tác thiện nguyện khác, một trong số đó là khóa thiền 1 ngày như hôm mình đi. Nhờ có chú mà mình biết được sự khác biệt giữa "nghe" và "lắng nghe", biết các cấp độ nghe ra sao và cách ứng xử, giao tiếp trong cuộc sống. Thực sự mình cảm thấy dành một ngày cho chuyến đi thiền này thật không lãng phí. Mình rất muốn cảm ơn đến ban tổ chức cũng như là nhà tài trợ đã tạo cơ hội, điều kiện để các bạn trẻ như mình biết đến thiền và tham gia nó. Hy vọng rằng bản thân mình có nhiều năng lượng và lan tỏa nhiều hơn đến các bạn về kỹ năng thiền này, vì nó thực sự rất vi diệu.

------------

Kể chuyện cùng hơi dài rồi nhỉ, mình chỉ muốn kể lại cho mọi người trải nghiệm của mình ngày hôm ấy. Mình muốn tất cả các bạn, ai nghe xong, đọc xong bài này cũng đều có một cách nhìn khác về đạo, về thiền và học thêm được cách lắng nghe mới cho bản thân của mình. Mình mong rằng các bạn của mình, các độc giả, thính giả ngày một có cuộc sống hạnh phúc, an nhiên và tròn đầy. Hãy sống thật tỉnh thức ở giây phút này và hạnh phúc ở đây, bạn nhé!



You Might Also Like

0 nhận xét