12 ơi! Có gì muốn nói? - Ngoại hình (P2)



Hello xin chào bạn!

Chào mừng bạn đã đến với chuyên mục: "12 ơi! Có gì muốn nói?" của Blog tôi viết, tôi tâm sự

Mình là Thanh Lê tác giả của blog này.

---------------------

Thứ 6 tuần vừa rồi thì Thanh đã lên bài cho các bạn về chủ đề "việc làm" rồi đúng không? Không biết là sau khi nghe xong podcast, đọc xong bài viết thì các em 12 có rút ra được bài học gì cho mình. Nhưng Thanh tin rằng là chắc hẳn ai cũng sẽ có một trạng thái cảm xúc khác nhau khi đọc và nghe podcast của Thanh.

Giới thiệu lại chuyên mục này một chút, dành cho bạn nào chưa biết đến. Chuyên mục này là chuyên mục rất đặc biệt, có thể nói là Thanh dành nhiều tâm huyết và lửa nhiều nhất trong này. Đối tượng mà mình hướng đến đó là các bạn học sinh lớp 12 (ngoài ra lớp 10, 11 cũng là người mình hướng đến trong chuyên mục này). "12 ơi! Có gì muốn nói?" đúng như cái tên của nó, mình ở đây như là một người chị đi trước, mình sẽ gạch ra các đề mục nhỏ, những vấn đề mà khi ở tuổi 17, 18 gặp phải và mình sẽ đưa ra lời khuyên hoặc là đơn giản là bày tỏ cách nghĩ, cách giải quyết vấn đề ở thời điểm đó. Ngoài ra thì mình cũng vẫn check email thường xuyên để nhận những đóng góp cũng như là câu hỏi mà các bạn gửi đến, với hy vọng rằng chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau thật chặt để vượt qua giai đoạn khó khăn này. Quyết tâm nhé! chúng ta làm được mà.

A... lưu ý nữa đó là cách xưng hô sẽ khác nha, Thanh sẽ đan xen xưng "mình" và "chị" trong chuyên mục này. Để cho nó chân thực và thiện cảm hơn. Đồng ý nhé, chúng ta cùng bắt đầu vào chủ đề ngày hôm nay.

----------------------

Chủ đề hôm nay đó là "ngoại hình", không biết có bạn 12 nào đang quan tâm đến cụm từ này hay không. Để chị chia sẻ trước, chị hồi đó cực kỳ cực kỳ quan tâm đến vấn đề này. Bởi lẽ rằng, khi đó chị rất là mập, da dẻ đen và mụn rất là nhiều. Tỷ thứ mụn trên mặt như là cám, trứng cá, đầu đen, bã nhờn, lông mặt,... Nhắc đến mà trầm cảm luôn ý. Thực ra là nếu không có ai tác động đến thì chị nghĩ rằng mình sẽ không bị nghĩ ngợi nhiều như vậy, vì tuổi dậy thì mà, hiếm hoặc ít ai không có mụn trên mặt lắm. Không có chỗ này thì lại có ở chỗ khác, không nếm trải những điều này thì thật là đáng tiếc vì trải nghiệm cuộc sống không nhiều.

Chị nói đúng mà, không tin cứ nghe hết những lời này đi, chị trải lòng xong rồi chị nói lí do cho mà nghe. Mụn rồi lại thêm combo như này nữa nhé, mập ở đâu không thấy chỉ mập ở bụng. Còn gì nữa nhỉ... hm... đúng rồi vì là bị "chê" xấu nên là cái mặt cũng hay cau có nữa, thành ra thêm quả mặt nhăn. Sương sương là hồi đó chị gặp các vấn đề như vậy.

Đầu tiên là chị không để ý đâu, nhưng vì là kết bạn và tiếp xúc với những đứa bạn nó "hoàn mỹ" quá và tính cũng "tốt" quá nên thành ra mình lại thành người "đặc biệt" các em ạ. Có ai là muốn mình xấu xí, muốn mình bị chê, muốn mình da đen hay là mụn nhọt đâu chứ. Đó hoàn toàn là bình thường và không có gì đáng để bàn tán nhiều cả. Nhưng thời đó thì chị vừa là lớp trưởng, cán bộ lớp rồi hay đi tham gia các cuộc thi này kia, phải xuất hiện ở chỗ đông người và lên sân khấu rất là nhiều, nên ngoại hình là thứ không thể không chau chuốt được. Có một đợt bùng nổ nhất là đợt chị học lớp 11, chị tham gia cuộc thi nghiên cứu khoa học. Đợt đấy thức đêm nhiều lo bài vở, xong rồi ăn uống cũng qua loa rồi cơ thể nó bị đột nhiên không quen thế là sinh thêm rất rất nhiều mụn, còn có cả mấy vết vàng vàng nhỏ như nám nữa. 

Có hôm đang ngồi trong lớp học thì bạn bàn trên nó quay lại bảo:

Ê dạo này mày làm sao thế?

Tao á.. tao bình thường mà, tao có làm sao đâu

Thật hay đùa?

Ơ cái con này... tao cần phải nói dối mày làm gì

Thế thì tao chịu mày đấy... - con bạn cáu với chị

Ơ kìa... nói rõ thử xem nào

Mày là con gái mà mày không chịu chăm chút bản thân gì cả. Mặt thì chi chít mụn rồi kia kìa, da thì đen trông có sợ không

...

Rảnh rảnh thì lên mạng mà học mấy kiến thức về làm đẹp đi, lớn rồi phải biết chăm sóc bản thân chứ

...

Nghe nó nói xong chị có cảm giác đầu tiên là mình đang bị chửi các em ạ. Mắng té tát không cho người ta nói câu nào cả. Chị còn định bảo là do mấy hôm thức đêm nên mới thế nhưng chắc nó đoán được nên nó thêm câu này làm chị đứng hình luôn

Không phải trước mày vẫn có mụn à, có bao giờ hết đâu mà đổ cho bận rồi thức đêm

Thôi thì bạn nói sao thì nghe vậy, nhưng thực mà nói là chị hơi tức rồi nha. Cáu quá, mặt nhăn vào rồi đi ra chỗ khác chơi. Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đây, ngay cả các cô giáo hướng dẫn, mấy bà hàng xóm, phụ huynh của mẹ đến chơi nhà còn phải úi giời lên. Nghe nó sốt ruột mà nó nẫu lòng kinh khủng. Một người nói thì mình nghĩ họ sai nhưng nhiều người nói quá là mình đáng suy nghĩ nha.

Nhớ lại lời con nhỏ bạn hôm trước nói là phải biết quan tâm bản thân một chút, xem xét tìm hiểu xem chăm sóc bản thân như thế nào. Chọn một buổi tối khi mới hoàn thành xong việc thì chị có ngồi check mạng một số từ khóa liên quan đến làm đẹp, trị mụn rồi trắng da, bla... bla. Đầu tiên là xử lí mụn trước, mụn thì người ta nói là do nội tiết tố sinh trong người, ngoài việc xử lí nặn mụn bên ngoài thì bên trong cũng phải nạp nước và xơ nhiều. Rau xanh thì chị vẫn được bố ở nhà "ép" ăn bình thường, nên nguyên nhân bên trong là không phải rồi. Vậy là do minh không biết vệ sinh, rửa mặt và chăm sóc da đúng cách. 

Muốn dưỡng thì trước hết là da phải sạch và không còn mụn. Muốn loại bỏ mụn thì phải đi nặn và hút ra thôi. Đợt đấy không hiểu sao không nói với mẹ, tự ý đi ra hiệu gội đầu. Bảo mấy người thợ ở đấy họ nặn luôn cho nên tính thẩm mỹ cũng như chuyên nghiệp chưa có, những cái mụn không những không bớt đi mà lại lên nhiều hơn. Nhân mụn mưng mủ và ngứa cực kỳ khó chịu. Không biết làm như thế nào, một thời gian sau chị chỉ biết rằng mình lên rất nhiều mụn và mặt có thể dùng từ miêu tả là như mặt trận, bom, mìn, lựu đạn khắp mặt. Rồi chị thấy là người gội đầu này không biết làm rồi thì mình ở nhà tự mua kim về xử lí, vì trên mạng có mấy youtuber cũng hướng dẫn nặn mụn tại nhà, thấy cũng dễ nên làm thử xem sao. Và tiếp tục là thảm họa nối tiếp nhau, tạo ra một tác phẩm vô cùng kinh dị. 


Dưới đây là 2 trong số những cái ảnh khi mặt của chị bị mụn nhiều nhất. 
Chị không ngại chia sẻ ra những hình ảnh khi mình còn xấu xí như thế này, mặt thì xưng và mụn chi chít.

Trước mụn mấy cái thì tàm tạm, chỉ các bạn khác ngại dùm mình chứ mình chưa biết ngại, nhưng bây giờ thì biết ngại và xấu hổ rồi. Không thể nào mà chấp nhận được chính mình nữa. Chị có thử thêm một số cách khác một cách điên cuồng như là giã nghệ và ngải cứu đắp lên mặt cho dịu da và kháng viêm, xong mua kem chồng nắng, kem dưỡng các kiểu thoa lên mặt nhưng không một chút hiệu quả nào cả.

Nghe sương sương thế thì em thấy thế nào, quá trầm cảm luôn ý không phải đùa bình thường. Thiếu kiến thức là điều vô cùng nguy hiểm. Tạm dừng ở mục này lại đã, chuyển sang mục béo bụng đi. Béo quá nên chị cũng đã tập các bài tập như là erobic, yoga hoặc bơi rồi nhưng tập không đúng hay sao ý, nó có giảm cân nhưng bụng thì không giảm đi được tí nào. Vẫn to và đến hôm mặc áo dài chụp ảnh kỷ niệm cuối cấp chị mới thấy được mình thực sự béo thật. Ngồi xuống thôi là cái vải áo dài nó bó vào người, sau đó là các lớp mỡ bắt đầu hiện ra một cách rõ ràng. Chụp ảnh thôi mà cũng áp lực nữa, anh thợ liên tục nhắc các bạn nữ nhớ hóp bụng và cười tươi lên nhé.

Ơ kìa... chê người ta béo xong lại còn bảo cười thì sao làm nổi

Đành cười thôi chớ sao giờ, bộ ảnh để đời mà. Chụp xong nhất định mình phải giảm mỡ bụng, đó là cái câu mà chị tự nhủ trong đầu mình.

Về nhà thì có lên lại youtube tìm thêm những video, hướng dẫn mới của các huấn luyện viên thể dục thể thao trên đó để luyện tập theo. Nhưng cơ bản hồi đó tập thì đều thật, nhưng do chế độ ăn không khoa học, không dinh dưỡng nên vẫn béo có khi lại còn béo hơn. Nhiều hôm tập vã hết cả mồ hôi nhưng thèm nước mía, thế là vào làm 1 cốc. Hoặc cũng có hôm tập mệt nên ăn nhiều hơn 2 bát. Rồi ngồi nghĩ lại, chị thấy thời gian đó mình xấu quá, mặt mũi không ra sao thì tạm đi, nhưng người béo thì người ta nhìn rõ ràng là con người không có lối sống lành mạnh rồi. Bao nhiêu thứ suy nghĩ tiêu cực nó cứ nhảy loạn lên trong đầu chị. Suy đi tính lại một hồi thì cái suy nghĩ mục tiêu cốt lõi nhất lúc đó là: 

Làm thế nào để giảm béo bụng và khôi phục lại dung nhan

Mạng thời bây giờ có cái rất hay, đó là một khi mình tìm kiếm từ khóa gì đó nhiều và dừng lại đọc. Thì AI sẽ đọc vị ra và hiển thị rất nhiều những bài viết tương tự lên cho mình đọc tham khảo cũng như trải nghiệm. Và rồi chị đọc được bài của một người bán thuốc giảm cân thần tốc. Người ta quảng cáo là á là chỉ cần 1 liệu trình thôi là sẽ giảm tầm 3 - 4 cân, không cần tập luyện, không cần ăn kiêng. Wow wow... nghe là hấp dẫn rồi nhỉ, được cái đợt đấy mạng truyền thông cảnh báo cũng rầm rộ về mấy cái loại thuốc này, có những người uống vào rồi hỏng nội tạng bla bla rồi nên là thôi mình cũng không dại. Thế rồi lại còn tìm đến cái gì nhờ... cái kem bôi tan mỡ mới khủng cơ. Có 180k/ tuýp thôi nhưng hiệu quả và được quảng cáo là nguyên liệu đến từ thiên nhiên, không gây hại sức khỏe. Chị còn nhắn tin với cả chủ bán cái tuýp đó 1 hồi để hỏi về vấn đề của mình cơ, buồn cười lắm ý.

Ảnh đoạn chat đợt đó nhắn với các chị bán kem tan mỡ

Đây là một trong nhiều tin nhắn chê mình béo khi mình up ảnh lên trang facebook cá nhân

Nói qua về vấn đề chị gặp thời gian đó về ngoại hình của mình rồi nha. Bây giờ là chốt lại, thế tóm lại là bây giờ chị đã cải thiện được vấn đề ngoại hình đó hay là chưa? Có còn tiêu cực nữa hay không hoặc còn vấn đề gì phát sinh. 

Thành thật 100% nha là bây giờ chị vẫn ở ngoại hình đó, có thay đổi 1 chút là già đi thôi chứ còn đâu là vẫn y nguyên. Thay đổi một chút đó là về cái trạng thái tâm lý của mình. Chị thấy bình thường khi mà đối diện với những lời chê, lời mỉa mai hoặc là nhắc khéo từ ai đó về cái được gọi là "giao diện" của mình. Có thể là theo thời gian, ai rồi cũng khác đi, suy nghĩ cũng từ đó mà thay đổi. Chị rất vui khi mình có thể chuyển từ cách nghĩ tiêu cực, sang tích cực. 

Chị thấy tuổi dậy thì mà không trải qua cảm giác mụn mọc, ngứa tay chân, cơ thể bắt đầu cảm thấy khang khác, mập lên nhanh chóng, bắt đầu xuất hiện những vết rạn đỏ, rạn trắng nhỏ hoặc là bị thay đổi nội tiết thì thực sự là thiếu sót của cuộc đời. Khi nhìn vào những vết rạn do mình lớn qua nhanh mà hình thành nên, chị nghĩ rằng đó là những dấu mốc của sự trưởng thành và lớn lên của mình. Không có gì mà phải xấu hổ hay là tự ti về nó để làm gì cả. Mình béo, mình mập thời gian này là quá bình thường, tuổi ăn tuổi lớn cứ thoải mái đi các em ạ, chỉ là cần mình làm việc ăn uống kết hợp với thể dục thể thao cho nó khoa học và phù hợp với thể trạng của mình. Đặc biệt là ở suy nghĩ của mình, đừng có suốt ngày cau có, suy nghĩ trách móc hay hơn dỗi người khác, hãy nghĩ rằng là khi em dỗi thì liệu cái đối tượng bị em dỗi đó, họ có biết hay không. Hay chỉ là một mình em tự ôm và gánh lấy cái khổ đau cho riêng mình. 

Tự tin lên nhé, không có ai đề ra một cái quy chuẩn đẹp là như thế nào cả. Không ai bảo hoa hậu mới đẹp cũng không ai bảo người nông dân làm đồng không xinh. Nó chỉ là ở cách nghĩ và quan điểm của mỗi người mà thôi. Nếu có ai đó ngoài kia chê em xấu, chê em này nọ đủ điều thì chỉ cần làm một điều duy nhất thôi, hãy nhìn vào mắt họ thật lâu, nở một nụ cười và nói lời cảm ơn với họ. Vì khi nhìn vào mắt của em, người đối diện đó sẽ thấy được hình ảnh phản chiếu của họ trong mắt em là như thế nào, họ sẽ thấy được cảm giác "nhột nhẹ" hoặc là cảm giác gì đó không thể tả nổi bằng lời khi nhận lại lời cảm ơn đến từ em. Đó là cách ứng xử của một người lịch sự và văn minh đó các em ạ. Con hổ không cần phải chạy đua với con chó để chứng minh nó chạy nhanh hơn. Tất cả đều có thể quan sát và cảm nhận được.

Ngoài ra thì nếu như rảnh thì các em có thể đọc nhiều sách, trò chuyện và kết bạn với những người bạn tích cực, tập lối sống lành mạnh, ăn thật nhiều rau xanh và bổ sung nhiều nước, đi ngủ sớm, đặc biệt là lúc nào cũng nở nụ cười trên môi. Chỉ cần thế thôi thì chị nghĩ rằng các em sẽ không còn có thời gian để quan tâm đến những thứ vỏ bọc bên ngoài nữa. Một người anh của chị có nói một câu rằng là:

"Em có làm thế nào đi chăng nữa thì chắc chắn một điều rằng mai kia em sẽ già và mất đi. Vẻ đẹp của em từ đó cũng sẽ đi theo và dần dần cũng bị người ta lãng quên. Nhưng nếu em để lại cho mọi người những giá trị về tri thức, trí tuệ về những thứ gọi là đạo đức thì những thứ đó mãi mãi đẹp và trường tồn với thời gian."

Câu nói này rất hay nên chị muốn dành tặng lại cho các em, những người đồng hành bên cạnh, luôn lắng nghe và thấu hiểu chị. Đọc đến đây rồi thì hãy đặt cho mình một câu hỏi thử đi, em muốn mình là một thân cây chuối hay là một thân cây xà cừ. Thân chuối đục đẽo mãi mà không thấy lõi đâu hay là chỉ cần vài nét phẩy là có thể nhìn thấy lõi chắc chắn như cây xà cừ. Em muốn tập trung vẻ ngoài hay là tập trung cái lõi, cái trí tuệ của mình. Hãy nhớ những lời này và sống tích cực nhé, chị nghĩ rằng nó chắc chắn giúp được các em trong cuộc sống sau này đó.

"12 ơi! Có gì muốn nói?" sẽ là chuyên mục để chị chia sẻ những câu chuyện, trải nghiệm và bài học của mình dành cho các em, đặc biệt là các bạn học sinh lớp 12. Nếu như có bất cứ câu hỏi, vấn đề thắc mắc nào thì hãy liên hệ chị qua thông tin dưới đây để nhận được những lời giải đáp và chia sẻ nhé. Còn bây giờ thì chị có việc bận rồi, hẹn gặp lại các bạn ở những bài viết lần sau. Bye bye💖




You Might Also Like

0 nhận xét