Bức thư 3: Gửi đến bạn, người giống như tôi



Hello xin chào bạn!


Chào mừng bạn đã quay trở lại với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"


Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này.


Gần 1 tháng sắp trôi qua, mình lại tiếp tục ngoi lên lặn xuống liên tục, bất ngờ nữa. Không biết có làm bạn bị khó chịu, sốc hoặc là hụt hẫng hay không. Có lẽ là không, vì mình thấy số liệu cập nhật vẫn rất tích cực, một lần nữa cảm ơn bạn rất nhiều vì đã đồng hành cùng với mình và blog.


Cũng khá lâu rồi nhỉ, kể từ bài đầu tiên của độc giả chia sẻ thì đây là bài thứ 2. Bài này nó giống như kiểu là bức thư gửi đến cho mình và các bạn. Nhưng các ý, chia sẻ trong đó rất đầy đủ và ý nghĩa nên mình không có thêm hay bớt đi nội dung. Mình sẽ để nguyên văn bức thư đó và đọc lên cho mọi người cùng nghe. Nó là những lời văn rất tâm huyết từ một bạn thính giả gửi về.


Chúng ta cùng bắt đầu luôn nhé!





Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình lao động bình thường, bố mẹ đều là nông dân. Tôi là chị cả, dưới tôi là cô em gái út. Cuộc sống khó khăn, bố mẹ hy sinh rất nhiều cho chị em tôi ăn học đầy đủ. Với họ, con cái là tất cả và họ sẵn sàng làm mọi thứ để chúng tôi được vui. Bố mẹ đã có tuổi, hay mất ngủ nhiều nhưng sáng sớm nào cũng phải ra đồng sớm, tối khuya mới về. Thời buổi kinh tế khó khăn, tài chính gia đình hạn chế, bố mẹ tôi không một lời kêu than, họ chỉ âm thầm làm thêm việc bên ngoài như cắt cỏ, cày bừa, giặt giũ thuê…. chẳng ngại mệt nhọc chỉ để chăm lo cho cuộc sống của chị em tôi tốt nhất.


Còn tôi thì sao? Tôi là người như thế nào nhỉ?  Hmm... bạn có thể tưởng tượng tôi là một cô gái sống hướng ngoại nội tâm. Hình ảnh mà mọi người luôn nhớ đến tôi là nụ cười và những câu chuyện hài hước. Cũng không rõ là vì sao, cuộc sống bề nổi là vậy nhưng bên trong con người tôi lại là một tâm hồn mong manh, yếu đuối và nhạy cảm.


Khi đã lớn lên một chút, tôi nhận thức được việc mình phải trưởng thành hơn, phải tốt hơn, phải kiếm thật nhiều tiền và phải hạnh phúc. Tất cả mọi thứ tôi đều mong muốn nó được làm một cách chỉn chu và hoàn hảo. Nhưng những kết quả tôi mong muốn đều xảy ra ngược lại. Những nơi tôi tưởng chừng không đến được, thì tôi lại đến. Những người tôi nghĩ họ sẽ không xuất hiện thì họ xuất hiện. Những mối quan hệ tưởng chừng sẽ đi với nhau dài lâu nhưng nó cũng đã sớm dừng lại. Hay là căn bệnh tôi nghĩ mình đã miễn dịch thì tôi lại mắc phải nó. Trầm cảm đến với tôi khá bất ngờ…


Tôi cũng không biết mình cần phải bắt đầu từ đâu và kể nó như thế nào. Chỉ biết hôm nay là một ngày giữa tháng nhưng tôi không thể ngừng khóc được. Tôi vừa mới hoàn thành bài thi thử trên trường, đây không phải là lần đầu tiên tôi thi thử nhưng cảm giác nó không khác như lần đầu. Đặc biệt hơn đó là kết quả thi thử chưa bao giờ tốt. Thường thì sau khoảng 1-2 ngày là tôi sẽ nhận được kết quả bài thi đó. Mỗi khi đứng trước bảng tin, dò và tìm tên của mình làm tôi cực kỳ hồi hộp. Lần này tôi được 12 điểm tổng 3 môn thi, thấp hơn trước 3 điểm. Nhìn những nhóm bạn tụm 5 tụm 3 trao đổi kết quả với nhau, nét mặt hớn hở vui tươi khi đạt thành tích tốt. Lòng tôi tự nhiên cảm thấy có gì đó rất nhói ở bên trong, mặc dù đây không phải lần đầu tôi bị điểm kém. 


Tôi cứ nghĩ và liên tưởng đến một ngày tôi không đỗ đại học thì sẽ như thế nào. Có khi nào tôi sẽ phải đi làm việc nặng, lao động chân tay để kiếm sống. Hoặc tệ hơn là lên xe hoa về nhà chồng như những người bạn khác. Cảm giác tương lai vô định và mất phương hướng. Một ngày tôi học 3 ca, 2 ca chính ở trường, 1 ca học thêm buổi tối, thực sự nó đã quá tải. Tôi không có thời gian để ăn uống, ngủ nghỉ, đặc biệt là không có thời gian ôn lại bài đã học. Thế nên việc thường xuyên làm bạn với bản thân lúc khuya ôn bài là chuyện hết sức bình thường. Có lẽ là điều gì quá cũng không tốt, tôi không thể chịu nổi cảm giác ngồi học một mình, ôn những bài tập mà mình đã học suốt những ca trước mà đầu óc không tập trung, vẫn trống rỗng. Định bụng đi ngủ một lát rồi học tiếp thì mắt lúc đó lại tỉnh, nhắm mắt mà không ngủ được. Không ngủ rồi lại nằm nghỉ linh tinh những điều vẩn vơ. Rồi căng thằng lại đến, cơn đau dạ dày bắt đầu và lại phải dậy để ăn nhẹ rồi uống thuốc. Một vòng lặp lại cứ như vậy, hỏi xem tôi sẽ ra sao sau khi hoàn thành kỳ thi quan trọng này. Có phải là tôi sẽ xấu đi, béo lên, tinh thần tụt dốc, không có niềm vui cuộc sống, sức khỏe yếu,... Mỗi khi nhớ đến những giả định này, tôi đều khóc thầm đến lúc mệt thì ngủ thiếp đi. Thay vì nói những áp lực này với bố mẹ, thì tôi lại nghĩ đến việc tự tử để giải thoát bản thân. 


Cảm giác như có một sự thu hút gì đó, tôi tình đọc và nhìn thấy video của một em học sinh gần tuổi như tôi. Em ý đã chọn cách buông bỏ mọi thứ, giải thoát tất cả để đến với thế giới bên kia. Tôi thực sự rất sốc và hẫng người một lúc lâu. Đêm đó tôi ngủ không được, tôi cứ trằn trọc, lăn qua lăn lại trên giường, cố nhắm mắt mà không sao ngủ được. Tôi liên tưởng đến tiếng gọi đau đớn mà người bố gọi con, nghĩ lại cảnh tượng tôi đã xem được, thực sự rất ám ảnh. Tôi nghĩ đến việc nếu như mình làm như vậy thì liệu mình có thực sự hết khổ, bố mẹ mình có giống như người bố đó không? Hối hận thì có chứ, nhưng nó muộn màng mất rồi. 


Tôi nghĩ nguyên nhân đến từ bên trong bản thân mình, chứ không phải từ một nhân tố khác. Mình nghĩ như thế nào thì bản thân mình sẽ như thế ấy. Không có áp lực thì không có kim cương, hoa sen chỉ nở ở nơi có bùn. Trên quả địa cầu này, không một ai sống mà không khổ, không một ai sinh ra đã hạnh phúc, không một ai sinh ra đã khổ đau mà chúng chỉ sinh ra trong quá trình học tập, lớn lên và cọ sát với môi trường xung quanh. Đó là những nhân tố có thể giúp bản thân mình cứng rắn, mạnh mẽ và dũng cảm hơn. Muốn đạt được thì buộc ta phải biết chấp nhận và đối mặt với nó. Đừng trốn tránh hay nghĩ đến việc giải thoát… 


Thật may mắn vì tôi đã thông suốt, không còn nghĩ đến chuyện tự tử nữa. Những ngày sau đó, tôi lấy lại tinh thần, lập kế hoạch, dần luyện cho mình thói quen viết. Viết tất cả những điều tôi suy nghĩ, tôi cảm nhận. Đó là cách khiến tôi có thể tự trò chuyện và tâm sự với chính mình những điều mà không thể nói được với ai. Tôi cũng học cách biết chậm lại. Đôi khi là chọn đến một nơi thật yên tĩnh để nhâm nhi một chút đồ uống yêu thích, đôi khi là một buổi đi dạo với bạn bè và đôi khi cũng chỉ là một ngày được nằm dài trên giường mà không làm gì cả. Vừa để nghỉ ngơi, để suy ngẫm và để cho mình một khoảng không gian riêng tư, bỏ đi hết mọi áp lực, ưu phiền bên ngoài. Và tôi cũng muốn học cách chia sẻ, chia sẻ với gia đình, bạn bè về những điều mà tôi đang giữ trong lòng.


Bạn ạ, tôi cũng giống như bạn. Tuổi của chúng ta là tuổi người ta gọi là ẩm ương, cái tuổi chênh vênh, vô định. Tâm trạng sáng nắng, chiều mưa, trưa bình thường như cơm bữa. Sẽ có những lúc rất hoan hỷ, hạnh phúc nhưng cũng có những lúc chìm đắm sâu. Nhưng hãy tin tưởng vào chính mình, tin vào những người đồng hành và tin vào tương lai tốt đẹp phía trước. Mọi người vẫn ở đây, vẫn dõi theo bạn dù là công khai hay âm thầm, đừng tự áp lực mình nhé, đừng ngại chia sẻ hay trao đổi với ai về câu chuyện của mình. Mỗi ngày khởi động bằng một câu nói hay, một bản nhạc vui, một kế hoạch chi tiết, cụ thể và đừng quên cả những phần thưởng cho mình nữa nhé. Chúc bạn một ngày nhiều niềm vui.


Một chia sẻ chân thành và lời nhắn nhủ rất sâu sắc đúng không nào? Bạn thấy đấy, chúng ta không cô đơn như bản thân nghĩ đâu. Dù là khó khăn hay gian khổ, vui sướng chúng ta đều có những người bạn bên cạnh để đồng hành và sẻ chia. Hãy mở lòng ra để đón nhận lấy, đừng để trường hợp đáng tiếc xảy ra. Chúng ta còn rất trẻ, còn rất nhiều mục tiêu, định hướng mới trong tương lai, đừng vì những áp lực vô hình mà hủy đi niềm vui vốn có của chính mình.


Hãy vui lên vì cuộc đời đáng sống💓




You Might Also Like

0 nhận xét