Đừng đợi...
Đừng đợi đến hơi thở thoi thóp mới ngộ ra vô thường
Đừng đợi đến hết thuốc cứu chữa mới cảm ơn sinh mệnh
Đừng đợi đến sinh mệnh kết thúc mới cải ác hướng thiện
Đừng đợi đến đối diện cái chết mới nghĩ đến tu hành
Đừng đợi đến thần trí không rõ mới cầu Phật phù hộ
Đừng đợi đến rời khỏi thế gian mới đi tìm giải thoát
Đừng đợi đến thân tâm tách rời mới cầu sanh đất phật
Nếu như thế thì tất cả đều không kịp rồi, bắt đầu từ bây giờ, khởi sự ngay lúc này từ trong nội tâm.
(Tế Công Hoạt Phật từ bi )
Hôm nay có lẽ là một ngày mình không bao giờ quên được, một ngày mà mình và mọi người rất sốc và cảm thấy vô cùng đau buồn khi đón nhận một tin không lành.
Chủ tịch của mình đã ra đi...
Có lẽ nhiều người sẽ nói là:
"Có gì đâu... ai thì cũng phải chết, làm gì mà quá lên vậy"
"Lí do là gì vậy?"
"Tại sao lại như vậy?"
"Rồi bạn sẽ ra sao nếu như không còn người chỉ dẫn?"
...
Mình biết là sẽ có rất nhiều câu hỏi ở đây và mình xin phép, hiện tại thì mình không thể trả lời được hết và không thể giải thích bất cứ điều gì ở thời điểm hiện tại. Hãy cho mình thời gian để bình tĩnh lại.
Mình cực kỳ sốc khi đêm qua nghe tin về một người lãnh đạo tuyệt vời, một người truyền cảm hứng, một viên ngọc sáng trong trái tim của mọi người lại ra đi đột ngột như vậy. Đến buổi sáng hôm nay, khi mình ngồi viết bài này mà mình vẫn còn nửa tin, nửa ngờ. Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Anh ấy còn rất nhiều đam mê, dự án và khát vọng sắp tới, với mong muốn phổ cập giáo dục tiếng anh đến với mọi người. 15 năm là một khoảng thời gian không ngắn cũng không dài để anh ấy thực hiện giấc mơ này, từ bỏ việc du du học và ở lại Việt Nam để thực hiện mong ước này.
Vậy mà nay... chúng em gọi mà không thấy anh đâu.
Ngồi đọc tin tức và tìm hiểu thông tin suốt cả buổi sáng, thực sự mình không thể làm bất cứ việc gì khác. Mình chưa gặp mặt chủ tịch trực tiếp bao giờ nhưng thông qua một số buổi livestream, buổi online trực tuyến,.. mình đều cảm nhận được một nguồn năng lượng tuyệt vời, một nguồn cảm hứng, một trí óc được khai sáng và nhiều hơn thế nữa là tình cảm của anh dành cho mọi người. Mình còn rất mong một ngày có thể gặp mặt trực tiếp để trò chuyện và trao đổi cùng anh. Đáng ra thì ở tuổi của anh thì chúng mình phải gọi là thầy, là chú, là bác,.. nhưng xa lạ quá, tên thân thuộc chúng mình hay gọi khi nhắc đến anh là "anh cả", "anh",... Nó gần gũi và thân thiện hơn nhiều. May mắn cho mình là được học tập và làm việc trong chính môi tường đó nên mình cảm nhận được tất cả.
Không thể chấp nhận và cũng khó để bình tĩnh lại. Nhiều anh chị công ty, đồng nghiệp của mình đã thức trắng cả một đêm khi nhận thông tin, có người thì nước mắt lệ nhòa để viết lời vĩnh biệt cuối cùng, còn người thì bần thần và có những người thì cố phải chấp nhận sự thật này.
Mình lại nhớ đến một câu mà Đức Phật dạy:
Đời là VÔ THƯỜNG
Đúng là như vậy thật rồi, đời có sinh, có diệt. Không có gì là tồn tại mãi mãi, vĩnh cửu. Có lẽ sứ mệnh của anh đến đây là hết, anh nên nghỉ ngơi thôi...
VĨNH BIỆT ANH - NGƯỜI ANH ĐÁNG KÍNH
-----------------------------------------------------------------------
Mông lung về câu trả lời thì cùng thời điểm đó, mình còn được được một bài báo của Webtintuc88.info có đưa tin về một người chủ tiệm bán rau tại TP.HCM, người ấy có tên là Minh Râu. Một câu nói làm mình ấn tượng nhất đó là:
Kiếm tiền là kiếm cả đời chứ đâu nhất thiết phải lúc này
Anh bán rau sẵn sàng "sale sập sàn" rau củ, thậm chí là biếu, tặng những ai gặp khó khăn trong mùa dịch. Một hành động đáng được hoan nghênh và lan tỏa.
Bạn có thể đọc bài báo đó ở đây
1 nhận xét
Bạn có tình yêu thương và hãy biết chia sẻ và lan tỏa nó.
Trả lờiXóa