Bức thư số 2: Khó khăn và sự nỗ lực
Chuyên mục "Bức thư của bạn" đã quay trở lại rồi đây.
Mọi người có mong muốn và đón chờ nó không nhỉ?
Hãy cho tôi thấy cánh tay của bạn nào.
Hì... cũng lâu lắm rồi không làm cái chuyên mục này mọi người ạ, phần lớn là mình cũng không nhận được một bức thư nào nên cũng đành phải thư thư một thời gian cho đến ngày hôm nay.
Như hai lần trước thì mình nhận được thư từ các em trung học nhưng hôm nay thì khác, hôm nay mình nhận được thư từ một bạn sinh viên chuẩn bị lên đại học năm 2. Bức thư này cũng khá dài và không chần chừ gì nữa cùng bắt đầu luôn nhé.
Chào Thanh và chào các bạn thính giả. Mình xin tự giới thiệu, mình tên là Quyên, hiện tại mình đang là sinh viên năm nhất của một trường đại học có tiếng ở Hà Nội, sắp tới thì mình lên năm hai giống như Thanh vậy đó. Theo dõi các bài viết và nghe podcast của Thanh một thời gian, bây giờ mình mới mạnh dạn gửi thư tâm sự cũng như là bày tỏ những điều mình đang thực sự bế tắc trong những ngày tháng qua cho bạn và thính giả.
Mình có nói là mình đang là sinh viên của một trường đại học danh tiếng nhưng có một điều thật sự phũ phàng đó là mình không hề thích nó, mình không hề thích ngành nghề mà mình đang chọn. Mình cảm thấy ngày nào đi học cũng như là CỰC HÌNH, lúc nào cũng CHÁN NẢN và có đôi khi mình mượn cớ bị ốm để NGHỈ HỌC ở nhà. Thế rồi trong một năm học và trải nghiệm làm sinh viên thì thực sự mình không có chút cảm giác và ấn tượng gì. Đi học được 2 tháng thì mình bị bệnh ốm nên phải nghỉ ở nhà, kỳ 1 học 6 môn thì mình chỉ đủ điều kiện thi 1 môn thôi. Sang đến kỳ 2 được đi học trở lại thì mình lại bắt đầu cảm thấy chán và không muốn làm gì cả. Mình thực sự không thích ngành học này.
Cho nên một tháng nghỉ dịch học online ở nhà vừa qua, mình đã suy nghĩ và mình đã có ý định sẽ RÚT HỒ SƠ và mình sẽ đi học nghề, học một ngành nghề mà mình thích, thực sự thích và đam mê nó. Mình cũng không biết quyết định này có đúng hay không?. Thời gian vừa rồi mình cũng suy nghĩ và cảm thấy khó khăn rất nhiều trong việc lựa chọn, bố mẹ thì tôn trọng quyết định của mình. Thầy cô chủ nhiệm thì cũng không can thiệp. Mình thực sự đang cần một người tư vấn và mình hy vọng sẽ nhận được thư phản hồi của Thanh.
Cảm ơn Thanh và các bạn thính giả rất nhiều.
Đó là bức thư của bạn Quyên gửi về cho chương trình. Bạn ấy đã viết hết những tâm tư, cảm xúc và cả những giọt nước mắt trong đó. Mình cảm nhận được điều đó khi mà đọc bức thư này.
Bản thân bạn ý cũng rất giống mình hồi mới vào kỳ 1 năm nhất, chỉ khác là chỗ mình tư duy thôi. Mình sẽ tâm sự với Quyên một chút, Quyên này nếu như bạn theo dõi mình từ những bài viết và podcast đầu tiên thì chắc hẳn bạn cũng biết mình đang học một ngành và làm một ngành khác hoàn toàn đúng không. Giữa chúng chẳng có một điểm chung hay một cái gì liên quan hết. Mình thích truyền thông, thích môi trường năng động, thích được vui vẻ và thoải mái sáng tạo, làm những việc mà mình mong muốn được làm. Mình không thích bị gò bó, không thích ai bắt ép hay là làm bất cứ một việc gì MÌNH KHÔNG THÍCH.
Nhớ cái lúc mình mới nhận được kết quả trúng tuyển vào trường đại học mình đang học thì mình cũng không biết nên vui hay buồn nữa. Vui là mình đã đỗ đại học và buồn là ngành này liên quan đến toán và toán thì là cái môn mình cảm thấy chật vật và không hề thích một chút nào cả. Thế rồi mình vẫn đi học nó và ngày hôm nay vẫn ngồi đây để trò chuyện với bạn, nếu không đi thì chắc không có chuyện của ngày hôm nay nữa rồi nhỉ.
Khi chọn ngành nghề hay công việc thì bạn phải dựa trên ba tiêu chí : Môi trường làm việc, lương bổng và cơ hội thăng tiến. Một số khác như là đam mê, năng lực, khả năng chịu áp lực,... một số đó mình sẽ nói sau, quan trọng là 3 tiêu chí trên kia đã. Ngành mà mình không thích thì nó lại đáp ứng được cả 3 tiêu chí đó. Còn ngành mình thích thì mình không thể tự đánh giá và xem xét được, cái này có thể nói là chênh vênh đó, 50/50 nửa biết, nửa không biết. Căn bản là Thanh cũng chưa thử làm công việc đó bao giờ nên không thể chắc chắn, cái mà Thanh thích nó lại là một ngành rất hot ở Việt Nam thời điểm hiện tại.
Nghĩ đến đó rồi thì nếu là bạn, Quyên ơi, bạn sẽ chọn gì và làm gì?
Bạn chọn một ngành an toàn và bản thân có cơ hội, hy vọng nhiều và một ngành bạn thích nhưng cơ hội và rủi ro là 50/50. Đừng có mạnh miệng theo cái kiểu tự bao biện cho chính bản thân mình và cũng đừng bảo giờ cố tỏ ra là mình ổn. Nếu đọc cái bài tiềm thức và ý thức của mình thì mình cũng đoán được là bạn chọn gì, bạn sẽ chọn an toàn và cái còn lại thì sẽ để lại và tìm hiểu sâu hơn. Ai cũng như vậy thôi, phần lớn họ sẽ chọn an toàn cho mình. Còn phần để bao biện và cãi cùn là:
Tuổi trẻ không nên chọn an toàn hãy mạnh dạn mạo hiểm
Xin lỗi, Thanh thấy câu này không đúng và cũng chẳng sai, nó theo quan điểm từng người thôi. Cho nên hãy biết mình là ai, mình đang làm gì và mình có khả năng gì,... Trường hợp biết mình yếu kém mà không rèn luyện xong đi ra ngoài xã hội đòi đấu và ganh với người khác thì người ta có câu là:
Đã yếu là còn ra gió
Mình sẽ nói tiếp về câu chuyện của mình và mình sẽ không cho bạn lời khuyên hay ý gì cả, hoàn toàn do bạn quyết định và lựa chọn, mình chỉ tâm sự và trò chuyện với bạn thôi.
Bạn hiểu ý mình không?
Sau cái lúc mà mình nhận ra đây không phải ngành mình thích và mình cũng chẳng hề thích nó một chút nào, mình muốn học ngành khác, muốn đi tìm một thứ mình thích và làm đúng như mình muốn. Nhưng không... đó chỉ là suy nghĩ bồng bột và tầm nhìn còn kém. Mình cho bản thân một ngày bình tâm và thiền định, suy nghĩ thấu đáo và quan sát tâm của mình. Và mình đã nghĩ như thế này. Bố mẹ mình cũng không còn trẻ, bản thân mình thì cũng không phải là đứa trẻ nữa, không thể nào bố mẹ cứ phải lo và chăm cho mình từng ly từng tí, mình cảm thấy rất vô dụng nếu như bản thân mình sống dựa dẫm vào bố mẹ. Đương nhiên dựa vào bố mẹ thì không có gì là sai. Và đã học được 1 kỳ như vậy rồi, gọi điện lần nào cũng nói dối là con thích học lắm, con khỏe lắm, con không mệt đâu,... nếu như bây giờ bạn nói bạn muốn rút hồ sơ, muốn bỏ học thì bạn nghĩ xem bố mẹ bạn sẽ như thế nào? Bỏ qua phần cảm xúc của bố mẹ bạn sau đó, nếu như họ đồng ý cho bạn làm theo ý bạn thích thì bạn có đảm bảo và chắc chắn rằng mình sẽ theo cái ngành đó đến cuối đời mình không?...
Thanh nghĩ bản thân mình nên có sự trải nghiệm
Mình quyết định học và làm song song với nhau. Mình vẫn học ngành an toàn và làm, trải nghiệm ngành mình thích vào thời gian mình rảnh. Mình làm blog, mình thu podcast mình tâm sự, nói chuyện với mọi người, học tiếng anh làm cô giáo dạy MC nhí và một vài việc khác. Cũng làm được một thời gian và đến hiện tại mình tặng cho bạn một câu này
Có những việc khi bạn nghĩ vẻ bên ngoài có vẻ nó rất hào nhoáng nhưng khi càng đi sâu tìm hiểu thì bạn mới chợt giật mình rằng: "Đẹp thế thì không phải đời "
Một ngày nào đó bạn đi làm rồi bạn sẽ hiểu, mọi thứ sẽ không như mình mong muốn và đòi hỏi bạn phải đủ sự nhạy bén, tinh tế và có thể là một chút "khéo" thì bạn mới có thể tồn tại trong xã hội này. Có vẻ hơi tiêu cực nhưng đây hoàn toàn là sự thật, mình không có dọa hay là cảnh cáo bạn, mình chỉ đang kể và chia sẻ câu chuyện của bản thân mình.
Trước khi đi học ở Hà Nội thì mình đang từng nghĩ nghề giáo viên dạy MC là nghề mà mình sẽ theo đến hết cuộc đời vì mình tin tưởng vào chính năng lực của mình và tự tin về điều đó. Nhưng không... mình làm có 3 buổi thôi à. Muốn biết thì ở chuyên mục tới này mình sẽ kể về câu chuyện mình đi làm.
Đặt một cái tên sẽ là "Thanh và những trải nghiệm"
Cũng được đấy... hẹn ở chuyên mục sau mình sẽ nói nhé !
Thời lượng của chương trình đến đây cũng hết rồi, mình hy vọng qua câu chuyện của mình thì Quyên cũng có thể suy nghĩ thấu đáo và kỹ càng. Đừng vội kết luận để rồi mai kia hối tiếc không kịp. Và cũng đừng giới hạn bản thân của mình, hãy bước đi và trải nghiệm, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó và chắc chắn bạn sẽ thành công.
Chuyên mục "Bức thư của bạn" đến đây là kết. Cảm ơn các bạn thính giả đã chú ý lắng nghe, nhớ giờ phát sóng là 20h tối thứ 6 nhé. Tạm biệt, một ngày tốt lành.
0 nhận xét