Nhạy cảm bởi tiếng nói to



Hello xin chào bạn!

Chào mừng bạn đã quay trở lại với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"

Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này.

Gặp lại bạn sau 2 tuần khiến mình cảm thấy thổn thức. Tại sao lại thế, bởi vì lần quay trở lại này đã vượt dự định của mình. Mình không nghĩ là có thể được gặp các bạn sớm hơn, vì mình đang có nhiều đầu việc cần phải hoàn thiện ở trường học. Các môn học cần thi, đề cương cần làm, các nghiên cứu khoa học mà mình được trao cơ hội cũng như là về nhà với gia đình thân yêu nữa. Rất rất nhiều công việc chồng chéo lên nhau và để hoàn thiện nó thì mất thời gian khá lâu. Mặc dù là mình có làm thường xuyên nhưng tiến độ còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác, không phải chỉ mình mình quyết định nên để làm thêm một số đầu việc khác cũng bị hạn chế. Seri việc vẫn ở đó và xếp hàng từ lâu rồi mà bây giờ mới đến lượt, kiểu kiểu là như vậy. Nhưng không sao cả, chúng ta vẫn ở đây và trò chuyện với nhau dài dài cơ mà. 

Từ kỳ nghỉ 30/4 vừa rồi mình có về nhà bà ngoại chơi 5 ngày, sau đó về Hà Nội đi học 2 hôm, xong rồi chủ nhật lại về nhà mình ở quê. Mất thời gian như thế để làm gì, không về nhà luôn đi, lại còn về trường học xong lại quay ngược lại. Nó có lí do cả các bạn ạ, tuần đó mình có 2 môn học kết thúc và buổi kết thúc thầy cô cho thuyết trình, nên mình không thể không về học được. Vì không học là không có điểm, thi không được thì lại toang. Thế nên là học xong rồi mình lại về nhà với gia đình 1 tuần lễ, thời điểm mình viết blog này là mình đã về Hà Nội được 2 ngày rồi. Ngồi không chẳng làm gì, nhiều khi lại có những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, còn có cả những hồi tưởng trong ký ức nữa. Dạo gần đây mình để ý, mình rất hay bị "giật nảy mình" khi mà nghe được có tiếng ai đó nói to, nói lớn. Tim đập nhanh và tay còn bị run khi mà nghe thấy nữa. Kể cả là người đó không nói mình, không đụng chạm gì đến nhưng trong lòng mình vẫn bị lo và sợ các bạn ạ. Có ai bị giống như mình hay không?

Mình hay bị chú ý và ghim rất lâu những người nói to, quát lớn và có những hành động cục súc, mà hành động ấy có thể gây sự tổn thương đến một ai đó. Cũng thời gian này, mình để ý tâm lý của mình đang có sự thay đổi nhiều, không rõ là nó đang bị mâu thuẫn gì bên trong nhưng mình muốn nói ra, tâm sự với bạn để được chia sẻ nhiều hơn. Chủ đề ngày hôm nay sẽ là: "Nhạy cảm bởi tiếng nói to".

Chúng ta cùng bắt đầu luôn nhé!



Khi phát hiện ra bản thân sợ hãi, giật mình và run rẩy trước những âm thanh lớn tiếng mình có đem câu chuyện này đi kể với bạn xung quanh. Thì hầu hết mọi người đều nói là nếu trong hoàn cảnh ấy thì họ cảm thấy bình thường, chẳng có gì lạ cả, họ nghe quen cả rồi. Cái câu "nghe quen cả rồi" khiến mình thực sự để tâm, mình nghĩ có khi nào vì cái từ "quen" này mà khiến mình trở nên như hôm nay không.

Một số âm thanh mình ví dụ cho bạn hiểu như là tiếng đóng cửa mạnh, tiếng quát từ ai đó, tiếng thở dài thườn thượt, tiếng kêu gào... Hồi nhỏ, mình được bố mẹ cũng như gia đình, người thân quen kể lại rằng, mình chẳng phải là đứa trẻ ngoan ngoãn, dễ bảo hay hiền hậu gì. Mà đích thực mình là người bướng bỉnh, quậy và luôn thích làm mọi việc theo ý muốn của cá nhân. Điều đó khiến gia đình vô cùng phiền lòng, ai mà chẳng muốn con mình ngoan nghe lời đúng không. Một cái phương pháp mà mọi người nghĩ có thể làm để mình ngoan hơn đó là "quát, mắng thậm trí là đòn roi". Đơn giản thôi, họ nghĩ rằng nhẹ không nghe thì phải phạt thật nặng để nó nhớ, lần sau không tái phạm nữa. Có lẽ kể từ những hành động tưởng chừng vô hại đó, mà đến tận bây giờ mình vẫn có cảm giác sợ sệt.

Mình sợ nhìn thấy cảnh cãi vã, sợ nhìn thấy cảnh người người giằng co với nhau chỉ vì một vấn đề nho nhỏ, sợ cái cảm giác nhìn thấy người khác khóc, sợ nhìn thấy sự chia ly... Tại sao lại thế? Tại sao mọi thứ cứ rối bòng bong như vậy, tại sao cuộc sống này lại lắm những phiền muộn như vậy? Vì sao người khác có cuộc sống tốt đẹp, nhìn và ăn những thứ bổ dưỡng, tâm hồn thanh tịnh và tại sao lại có người khốn khổ đến cùng cực. Tất cả đều có lí do, đây là cụm từ được mình nhắc đến ở hầu hết các blog tâm sự của bản thân. Trên đời này không có gì tự nhiên mà xảy đến cả, nó có lí do cả, bạn không nên tìm kiếm quá khứ, không vọng tưởng tương lai mà hãy tập trung vào hiện tại, sống sao cho tốt, sống sao cho có đạo đức, luân lý làm người, làm việc lợi người, lợi mình vậy là được.

Ngoài việc sợ những tiếng nói to đó mình còn sợ cả việc mình nói những ngôn từ, lời lẽ trong khi bộc phát bất chợt làm ảnh hưởng và tổn thương đến người khác nữa. Vẫn biết rằng, có đôi khi mình không làm chủ được cảm xúc, không làm chủ được hành vi của bản thân mỗi khi nóng giận, vẫn biết nói lời xin lỗi đến những người vô tình bị mình làm tổn thương. Nhưng sâu bên trong, mình quay trở lại thì mình thấy đứa trẻ bên trong mình mới là đứa bị tổn thương nhiều nhất. 

Những sự quát mắng từ trước như là hình thành vào tiềm thức của mình, để rồi mỗi khi có chuyện xảy ra tương tự thì mình sẽ nảy sinh các phản kháng tâm lý giống như trước. Sợ hãi không dám nói năng điều gì, kể cả không sai cũng không dám cãi lại, ngay cả khi đau cũng chỉ biết khóc. Dần dần thấy mình như là một con người khác, sống không còn là chính mình, sống cho người khác xem, cho họ đánh giá, cho họ chiêm nghiệm. Không còn là những mong muốn, mơ ước mạnh mẽ như xưa nữa, không còn quá máu lửa vào các công việc mình muốn làm, không còn quá hồn nhiên và ngây thơ.

Đính chính một điều rằng, không ai ép mình và không ai có khả năng ép buộc mình phải làm mọi thứ theo ý của họ. Chỉ là theo "kinh nghiệm" của bản thân, mà mình đưa ra hành động ứng xử với họ sao cho đúng với hoàn cảnh của bản thân mà từng trải nghiệm trước mà thôi. Biết trước được nếu phản ứng thì bản thân sẽ ra sao nên tất cả chỉ là ở sự lựa chọn. Mình cảm thấy vô cùng sợ hãi khi làm vỡ chiếc bình hoa mẹ mua, ngay lập tức nhặt những mảnh vụn, quét dọn thật sạch không để nền nhà dơ, lập tức đầu bắt đáu suy nghĩ xem nên giải thích với mẹ về chuyện này như thế nào. Còn đối với đứa bạn mình thì khác, mình chứng kiến nó làm vỡ chiếc bát ăn cơm, ngay lập tức người nhà đưa nó ra ngoài phòng khách ngồi, hỏi han xem có bị mảnh vỡ găm vào tay hay không, có bị thương hay làm sao không. Và sau đó thu dọn và lấy một chiếc bát khác để sử dụng. 

Bạn thấy đó, cùng câu chuyện làm vỡ thôi nhưng hành vi của con người đã khác nhau rồi. Một đứa từ nhỏ tới lớn, sống trong môi trường quá gia phong, nền nếp đến đáng sợ. Đứa trẻ ấy luôn cảm thấy sợ hãi mỗi khi mình làm sai, sợ nhất là làm ảnh hưởng đến ai đó, sợ ai đó bận lòng vì mình. Có câu chuyện muốn rãi bày nhưng luôn giữ kín trong lòng, không hé răng một lời. Vỡ bình hoa chỉ sợ làm vỡ phải bình hoa đắt tiền, chỉ sợ sàn nhà mới lau bị dơ mà không quan tâm đến chính mình cũng đang là người bị tổn thương và cần được chữa lành. 

Những câu từ và ví dụ hôm nay mình chia sẻ nó không được mạch lạc, nhuần nhuyễn vì đầu mình đang bị suy nghĩ chi phối nhiều thứ việc. Mình chỉ muốn chia sẻ vài dòng lên để nếu như có ai đó cũng đang cảm thấy bản thân "bị nhạy cảm" như mình, chúng ta có thể chia sẻ với nhau nhiều hơn. Không phải tự nhiên một câu chuyện nhỏ này mà mình chia sẻ hẳn một bài viết. Mình đã được nghe tâm sự của một em học sinh lớp 9, cũng bị nhạy cảm bởi những tiếng động lớn. Em ý là con trai, khá nghịch, thông minh nhưng không chịu học hành tử tế, bố mẹ vô cùng phiền lòng. Mỗi khi cô giáo gọi điện về nhà với bố mẹ thì y như rằng, em ý phải chịu những lời đay nghiến, chửi bới rất tệ. Nhưng, cũng vì một hành động đã được lặp đi lặp lại nên em ấy đã "quen" với điều đó, nên dần dần không còn phản ứng gì hết. Ngồi xem tivi giải trí mà thấy mẹ gọi là y như rằng có việc gì đó cần sai bảo, ngồi học chăm chú tự nhiên có người bên cạnh vươn tay với lấy cái quyển sách trên giá cũng phản xạ mà giơ tay lên che đầu và né...

Thật đáng thương và khổ sở cho những người đã từng có cuộc sống như vậy. Nếu như "quen" với việc được bao dung và tha thứ thì nó sẽ khác so với quen về nỗi chịu đựng không tên này. Dù cho thời gian có trôi qua, nhưng những vết hằn ấy vẫn sâu trong tâm trí và mỗi khi kể lại luôn luôn để lại cho ta dạt dào cảm xúc đan xen. Mình thấy việc mình bị tâm lý như vậy một phần là do môi trường bên ngoài nhưng lí do lớn nhất vẫn là bên trong chính mình. Mình không muốn, không thích nhưng lại không dám chia sẻ, không nói cho người khác biết về cảm nhận của mình ra sao. Thế nên mãi mãi người ta sẽ không biết mình nghĩ gì và các hành xử của họ đi về quỹ đạo cũ mà không thay đổi gì cả.

Mình cần thay đổi, cần nghĩ thoáng hơn một chút. Nếu như để bản thân quá chú ý đến những điều này thì thực sự không tốt một chút nào cả. Hơn hết nó lại kéo bản thân lùi những con đường, bước tiến khác trong cuộc đời. Ai cũng có những câu chuyện của riêng mình, ai cũng có những tổn thương nhưng hãy sống cởi mở, hòa đồng và sửa đổi dần dần để thích nghi với nỗi khổ niềm đau đó, rồi ta sẽ được tự tại và thong dong. Mình biết blog của mình không chỉ có đối tượng học sinh, sinh viên đọc và nghe. Bên cạnh đó còn có cả các cô chú, ông bố bà mẹ cũng đang có những đứa con nhỏ cần được nuôi dưỡng và che trở. Con biết, các cô chú luôn mong muốn đem lại những gì tốt đẹp nhất cho con của mình, nhưng mong cô chú hãy đứng và đặt mình vào vị trí của con mình, cảm nhận thật sâu xem con mình có thực sự cảm thấy hạnh phúc khi nhận những điều mà cô chú cho là tốt đẹp nhất cho con hay không. Liệu điều ấy có phù hợp với con của mình. Liệu rằng kết quả sẽ ra sao nếu như mình hành động như thế với con. Và phải chăng đòn roi, quát tháo sẽ khiến con mình ngoan ngoãn hơn?

Đó là một câu hỏi mở dành cho bố mẹ cũng như dành cho chính mình. Đừng hỏi ai, cũng đừng nhờ ai tư vấn cả, vì cuộc sống là của mình, không ai có thể thay thế quyền quyết định ấy. Mỗi khi cảm thấy lo âu, tổn thương hoặc sợ hãi, điều cần làm là hít thở thật sâu trước, đừng nói bất cứ điều gì cả, đừng nghĩ ngợi hay vọng tưởng linh tinh. Bình tĩnh lại hít thở thật sâu, thở ra thật dài và cảm nhận sự bình lặng. Sau đó hãy làm thật nhiều các công việc phước, có ích cho xã hội, tham gia vào các đoàn thể, tổ chức chân chính, giúp mình vừa thay đổi tư duy tích cực, vừa có cơ hội tiếp xúc với nhiều dạng người hơn, để rồi quen với điều đó, không cảm thấy mình lạc lõng, nhạy cảm nhút nhát như xưa. Và cuối cùng thì hãy cầu nguyện, cầu nguyện cho tất cả mọi người có định lực vững vàng, không vướng chấp vào tham, sân, si.

Chúc bạn một ngày an lành!

You Might Also Like

0 nhận xét