Phần 1: Năm qua tôi làm gì?
Chào mừng bạn đã đến với phần đầu tiên của chuỗi Series Tết 5 ngày: "Ong đi tìm mật" của Blog tôi viết, tôi tâm sự.
Nếu như bạn chưa đọc phần thông báo trước của mình về Series này thì hãy bấm vào đây để đọc lại phần thông báo này nhé. Thông thường là mình sẽ nói ngắn gọn, tóm tắt lại phần thông báo nhưng ở chuỗi Series này là phần mình vô cùng tâm huyết và mong chờ nhất, vì vậy mình rất mong muốn các bạn nghe, đọc để cảm nhận và thấu hiểu hơn về mình, nó cũng không dài lắm đâu, nếu chưa đọc thì ráng đọc lại nhé!
Trước khi vào chủ đề chính ngày hôm nay thì mình sẽ có một vài phút trải lòng với mọi người về câu chuyện đặt tên series. Phải nói là trải lòng thực sự luôn bởi vì khi ngồi lên ý tưởng cho series này mình đã gạch và xóa rất rất nhiều những dàn bài, nội dung mà mình đã ngồi viết rất lâu. Khâu đặt tên cho series là một điển hình, mình đã nghĩ ra một vài cái tên như sau: "Thăng trầm cùng Thanh", " Năm qua của tôi", "Thanh xuân tuổi 18", "Đón tết cùng gà mờ",... OMG thật 100% luôn, mình sẽ giải thích cho các bạn nghe về ý nghĩa, hoàn cảnh ra đời của nó trước khi vào series này, nó khá hài hước nên mình cũng muốn nói nhiều một chút. Chuẩn bị năm mới mà, cứ phải thế mới vui. Cái tên "thăng trầm" kia là mình nghĩ ra khi mà mình đi xe máy ngoài đường và vô tình lúc thả hồn lái xe thì xe mình bị đi trúng cái ổ gà ngoài đường. Và thế là xuất hiện cái tên "thăng trầm" (đúng hơn là dập dềnh cơ), nghĩ lại thì thấy không ổn lắm. Mình muốn nó vui tươi hơn một chút, nghe bấp bênh là sợ rồi. Và cái tên thứ 2, "năm qua của tôi" nó lại bình thường quá, nó nghiêm túc và cũng khó để thiết kế hình ảnh phù hợp nữa. Còn cái tên "Thanh xuân tuổi 18" thì nghe nó ngôn tình và nó ngọt quá, sợ không hợp khẩu vị với mọi người, cái tên cuối cùng cũng như thế. Mình muốn tổng hợp tất cả những yếu tố dễ nhớ, dễ thiết kế hình ảnh, đơn giản, không hoa mỹ mà vẫn ngọt ngào,... Tối đó mình pha một ly mật ong chanh uống khi ngồi học và cái tên series tết: "Ong đi tìm mật" có mặt từ đó. Thật hài hước khi mình đặt tên luôn gắn với một sự kiện ăn uống gì đó của bản thân. Chắc là tâm hồn được thư giãn khi ăn làm mình nảy nhiều ý tưởng.
Giải thích kỹ hơn về cái tên này nhé, mình thực sự hài lòng về nó. Khi mà nghĩ đến ong thì những từ "chăm chỉ", "ngọt ngào", "healthy", "đẹp" xuất hiện trong đầu của mình. Hành động đi tìm mật cũng thế, nếu mà đúng ra ý thì ong tạo mật mới đúng, nhưng để lái sang bản thân mình một cách nhân hóa lên thì sẽ là đi tìm mật. Ví bản thân như là một chú ong chăm chỉ, nỗ lực, vui vẻ, có một cuộc sống hòa mình với thiên nhiên, điều mà mình vô cùng thích. Thích hơn nữa đó là dù có vô tình mắc vào bẫy hay là bị đánh đập, vùi dập từ ai đó thì cũng chỉ luôn hướng về mục tiêu chính đó là tìm mật ngọt. Ý nghĩa của nó trong đầu mình hay lắm nhưng không hiểu sao viết ra mình lại không nói lên hết được nhưng sơ sơ như thế này là đủ rồi. Theo dõi hết 5 ngày series hy vọng bạn sẽ cảm nhận được nhiều hơn.
Còn bây giờ, chúng ta sẽ quay trở lại với chủ đề ngày hôm nay: "Năm qua tôi làm gì?". Hmm... ngồi nghĩ ra thì mình cũng có kha khá công việc mình đã làm, mình sẽ kể lại một cách ngắn gọn về những việc mình đã làm và một xíu cảm nhận cho bạn nghe. Hôm nay như là ôn lại khoảnh khắc năm cũ 2021, mà đã là khoảnh khắc thì sẽ có cả vui lẫn buồn nhé. Năm 2021 mình thử và làm rất nhiều việc, ngắn hạn và dài hạn, mình sẽ chắt lọc và nói những phần chính cho mọi người.
Cùng bắt đầu luôn nhé !
Công việc đầu tiên mà mình muốn nói đó là giáo viên part time. Đây có lẽ là một công việc mình tự hào và gia đình cũng tự hào nhất. Một nghề cao quý và được tôn trọng. Mình là người có kiến thức và chia sẻ, hướng dẫn lại cho các em học sinh, học viên của mình. Được nhìn thấy sự tiến bộ của học sinh là điều những người giáo viên như mình rất hạnh phúc. Mọi người thắc mắc là mình dạy môn gì thì mình đã từng dạy MC nhí, giao tiếp thuyết trình và dạy tiếng anh. Công việc dạy tiếng anh là công việc mình gắn bó lâu nhất đến hiện tại. Thực ra đây cũng chỉ là một công việc mình làm thêm ngoài giờ đi làm. Mình trước đây có học tại một trung tâm và sau khi hoàn thành khóa học thì được tuyển dụng vào làm vị trí trợ giảng và dần dần mình trở thành giáo viên dạy chính online luôn. Khi được chị sếp giới thiệu cho công việc này thì mình rất bất ngờ, trước kia mình chưa bao giờ nghĩ bản thân có thể đứng lớp, nhất là dạy môn tiếng anh. Bí mật nhá, mình sợ môn này sau môn toán. Cuộc đời mình nó buồn cười lắm, cứ yêu thích cái gì thì cái đó lại phải ra đi, khó mà giữ lại được. Từ thời trung học phổ thông, thi 3 môn toán, văn, anh và thêm tổ hợp xã hội để lấy điểm đại học. Phải dẫn chứng sâu xa hơn một chút từ thời cấp 2 đi, lên lớp 10 phải thi 2 môn đó là toán, văn. Khi đó mình sợ cả hai luôn, văn lèo tèo 5, 6 điểm, toán thì cũng không có khá gì hơn, ôn tủ thì cũng tầm 7,8 điểm. Bất ngờ là mình đã có được phương pháp học văn và tìm được đúng người hướng dẫn vào phút chót của kỳ ôn thi, thế là môn văn trở thành một môn mình rất tự hào, khi đi thi lớp 10 mình đạt 7,75 điểm (nó cũng không phải cao lắm) nhưng điểm này cứu môn toán. Vậy là một môn yêu thích của mình là văn nhé, lên cấp 3 vì đã có niềm yêu thích và phương pháp học nên mình chăm chỉ hơn và điểm số cũng không tồi, thi đại học mình được 8,75 điểm. Yêu rồi sẽ có lúc rời xa thôi, mình đã không học lại văn sau khi lên đại học, thay vào là 2 môn còn lại (toán, tiếng anh). Phải chiến đấu nốt mà môn toán tìm người hướng dẫn rất căng và khó, mình cũng tình cờ một lần được giới thiệu tới một trung tâm tiếng anh để học. Và từ đó lấy lại niềm yêu thích và đam mê học ngôn ngữ. Mình chỉ nghĩ là học lại từ đầu thì phải thật nghiêm túc, không thể nào để tiền rơi một cách lãng xẹt như trước nữa. Không ngờ tốt nghiệp khóa học xong lại còn được nhận làm giáo viên luôn. Đúng là trên đời này không có chuyện gì là không thể xảy ra được.
Giờ yêu nghề giáo rồi, hiện tại mình lại phải rời xa nó thôi. Nhiều lúc nghĩ lại, mình nghĩ bản thân có phải là nam châm hay không. Cùng cực thì đẩy nhau, khác cực thì hút nhau (cái này học vật lý là thế, không rõ là mình có nhớ nhầm không). Hoặc không nói gì xa, khía cạnh bạn bè cũng như thế, mình cứ chơi thân với ai, có thiện cảm với ai một chút là nó sẽ rời xa mình, một là học khác trường, hai là chuyển trường, ba là thôi học hoặc bốn là lí do gì đó khiến mình và nó không thể gặp nhau thường xuyên được nữa. Lắm lúc thấy kỳ thật sự nhá, quay đi quay lại thấy mình còn những nỗi sợ bao quanh. Để mà kỹ kỹ hơn tại sao mình nghỉ việc và bài học là gì thì nhớ theo dõi phần 2 của series này nhé.
Công việc thứ hai mình cũng tự hào không kém đó là trao giá trị tới cộng đồng, cụ thể là lập blog và thu podcast. Lẽ ra là phải kể cái công việc này trước nhưng mình lại nghĩ là nếu như nói trước thì lại bị đề cao cái tôi cao quá, tự tin quá chớn chẳng hạn. Cái công việc này một mình mình làm tất cả, từ khâu viết bài, thu âm, edit và up lên. Không có một ai giúp đỡ cả. Mình hay đùa với bố mẹ là: "Con nghỉ làm rồi tự mở công ty một thành viên, một mình con chiến". Nhiều lúc là phải biết đùa cho vui nhà vui cửa đúng không. Cảm thấy bản thân trưởng thành hơn khi không ích kỷ và không trầm mặc như trước, biết chia sẻ nhiều hơn và chân thành hơn. Được mọi người tin tưởng, trao niềm tin và họ có thể hỏi han mình bất cứ điều gì, mình luôn sẵn sàng trả lời tất cả những thắc mắc. Mặc dù không phải chuyên gia tâm lý hay giáo sư tiến sỹ gì, mình chỉ là một người bình thường và mong muốn được giao lưu, kết bạn, chia sẻ với nhiều người xung quanh, nhất là những người cần được quan tâm.
Trong những lí do tạo nên blog này, mong muốn được chia sẻ, tâm sự và định hướng cho các em học sinh cấp 3 cũng là một phần của nó. Khi mình học lớp 12, mình rất mông lung, muốn tìm một ai đó để giải bày, đi dạo facebook các trang mạng, vào đủ các group tâm sự, chia sẻ abc nhưng cũng không tìm được một ai đó có thể lắng nghe và hiểu được câu chuyện của mình. Đã từng nghĩ sao công việc tìm kiếm một ai đó để nghe mình sao mà khó khăn thế, có khi nào mình đã trở thành một người tự kỷ rồi không. Có khi nào các em năm sau bằng mình sẽ có suy nghĩ y hệt và cũng có khao khát như mình. "Nếu như không thể tìm được thầy thì chính mình hãy tự là thầy của mình, và mình sẽ là người lắng nghe và mở lòng khi được trò chuyện về những tâm sự của các em", mình tự nhủ như vậy và hiện tại mình đang làm điều mình mong muốn đó.
Qua những lần nói chuyện, đọc những tin nhắn đó mình thấy bản thân cần phải nỗ lực và phấn đấu nhiều hơn. Rèn luyện bản thân thật tốt, chú ý đến lời nói của bản thân và hành động, quan trọng là cái tâm chân thành của mình. Và hơn hết là chịu mở lòng và suy nghĩ tích cực, mở lòng để đón nhận những điều tích cực và buông bỏ những thứ không cần thiết. Vậy là đủ cho cuộc sống tốt đẹp hơn rồi phải không?
Công việc cuối cùng mình muốn nói trước khi chuyển sang chủ đề học tập của bản thân đó là mình đã trở thành một leader của nhóm sale nhỏ trong công ty. Khi nhận được vị trí này mình rất hào hứng, phấn khởi cũng như xúc động đan xen, mình được nhận xét là người có năng lượng và có thể truyền cảm hứng được cho đội nhóm của mình. Mình và các bạn gặp nhau được cũng là cái duyên, được làm việc cùng nhau cũng là một cơ hội phát triển sau này. Mặc dù hiện tại mình cũng không có hoạt động nhiều trong nhóm nữa nhưng mọi người ở đây vẫn coi mình là đội trưởng và hỏi han thăm mình như người nhà. Mình thực sự biết ơn vì điều đó.
Và bây giờ, sau khi liệt kê được 3 công việc gắn bó lâu dài nhất đến nay thì bây giờ đến phần học tập. Sau khi mình lên đại học và có một thời gian học tập với môi trường mới, cách giảng dạy mới và những điểm số không tưởng thì hiện tại mình tự nhận xét bản thân là chưa cố gắng hết sức để đạt thành tích cao hơn. Mình biết mình có thể nhưng mình lại không làm điều đó. Mình bị chú tâm quá nhiều đến việc đi kiếm tiền, trải nghiệm cuộc sống cũng như một số việc không quan trọng khác.
Được cái này thì mất cái kia, một người không thể làm nhiều việc được, kết quả sẽ ổn hoặc rất ổn nếu như bản thân chỉ làm một việc duy nhất. Nhưng cá nhân mình thấy điều này ở Việt Nam thì không ổn cho lắm, nếu như chúng ta là sinh viên mà chỉ có biết học, không chịu nghiên cứu, khám phá thêm thì sẽ trở thành "gà công nghiệp". Mai kia ra đời không biết gì ngoài gật gù, ậm ừ. Mà mình rất sợ bản thân như thế, sợ đủ thứ, sợ không kinh nghiệm, sợ bị thất nghiệp, sợ không có tiền nuôi bản thân, sợ bị coi thường và sợ bị so sánh với bạn cùng chang lứa...
Vậy thôi, mình đã hoàn thành xong phần 1 của series này rồi. Nói chung là mình chỉ ôn lại một chút những việc mình đã làm và mình mong muốn năm mới sẽ có thêm những dự định và hoàn thành nó xuất sắc và đẹp đẽ hơn. Bài học của nó là gì và lí do tại sao mình sẽ trình bày ở phần tiếp theo.
Hôm nay đến đây nhé, hẹn gặp lại bạn ở bài viết lần sau. Đừng quên lịch phát sóng nha!
0 nhận xét