Dấu mốc mới
"Một bản nhạc luôn có những nốt trầm, nốt bổng. Tay 5 ngón, độ ngắn dài khác nhau. Cùng một cha mẹ sinh ra, mỗi con mỗi số phận,... Sự hoàn mỹ ở đây không thể bàn đến, vì mọi thứ chỉ là ở sự tương đối và cải thiện để hòa hợp, tốt lên mỗi ngày. Mong cầu nhiều quá là điều không nên"
- Thanh Lê-
Tháng 12 cuối cùng của năm 2021, trải qua một năm không dài, không ngắn; chứng kiến nhiều câu chuyện cả vui lần buồn; viết nên những bài viết chia sẻ và đón nhận những tình cảm yêu thương. Một năm qua bản thân đã có nhiều cơ hội để học hỏi và trưởng thành, cảm ơn những ngày tháng khó khăn, những thời điểm, dấu mốc quan trọng để sống chậm một chút, tĩnh tâm lại và quyết định sáng suốt hơn. Thử thách sẽ luôn đi song song và hy vọng nó sẽ là nguồn động lực thúc đẩy mình thành công hơn, mạnh mẽ hơn.
Vào những tháng cuối này mình cảm thấy bản thân bị tụt giảm năng lượng, những chuyện không đâu tự nhiên xảy đến với gia đình mình, những lầm tưởng về sự hạnh phúc, những sai lầm đã theo đuổi và cả những lần nắm trượt ước mơ...
Hôm nay mình muốn kể cho bạn nghe về dấu mốc mới của mình.
------------------------------------
Là một người có trong mình những tiêu chí, những nguyên tắc riêng của bản thân,... mình không cho phép chính mình thực hiện lệch hay cố tình thực hiện sai những điều mà bản thân tự đề ra. (Vì nếu làm như thế thì có khác gì tự tát vào mặt mình)
Có sẵn trong mình một công việc tuyệt vời, những người đồng hành vui vẻ, tích cực, mọi thứ miễn bàn,... vậy tại sao mình vẫn chọn cách rời đi.
Khoan... Rời đi là ý gì?
"Mình đã xin nghỉ việc"
Thời buổi dịch bệnh khó khăn, có một công việc đã khó, kiếm tiền từ công việc đó còn khó khăn hơn nhiều. Câu hỏi đặt ra là, tại sao vẫn có nhiều người buông bỏ những thứ bản thân đã phải cố gắng, ngày tháng chăm chỉ để có được nó? Có phải đầu óc mình có vấn đề gì rồi không?
Tất cả đều có lí do
...
Mình đã từng chia sẻ và nói rất nhiều về những công việc của bản thân, những lí do và nguyên tắc của chính mình. Có kèm cả những câu đạo lí mà được học từ thầy của mình nữa. Và những thứ đó mình nghĩ nó cần được ghi lại, lưu lại và ôn tập lại. Bạn có nghĩ rằng chỉ một câu nói thôi, mỗi lần mình đọc lại có một cảm xúc và tư duy khác nhau.
Ví dụ như là "Thế giới trong ánh nhìn của bạn". Khi mình vui, mình thấy là:
"Oh... bầu trời hôm nay đẹp quá, ánh nắng này thật tuyệt vời làm sao, mây xanh bay bay. Nằm thả hồn trên cỏ như những cô cậu bé thả diều vô tư kia thì thật hạnh phúc"
Nhưng, khi mình buồn thì mình lại thấy:
"Mọi thứ xung quanh toàn màu đen, chả có điều gì tốt cả. Tại sao mọi thứ xui xẻo nó cứ bám đuổi tôi thế này"
Hoặc khi muốn dừng lại công việc đang làm, mình lại thấy:
"Mục tiêu mình đặt ra khi mới bắt đầu. Những ngày tháng mình cố gắng và nỗ lực, những sự ngợi khen và điều ngược lại"
Mình đọc được một cuốn sách của TS. Lê Thẩm Dương có câu: "Cảm xúc là kẻ thù số 1 của thành công". Con người sống theo hai thiên hướng: hướng logic và cảm xúc. Và mình là con người có trí tưởng tượng rất phong phú, có thể vẽ ra những khung cảnh màu hồng nhưng cũng có thể trong phút chốc màu hồng ấy có thể hóa thành xanh, đen, trắng,...
Chắc không phải do mình nghĩ quá nhiều đâu nhỉ?
Nhưng sự thật là thế.
.......................................
Nói về bản thân mình đi, hôm trước mình mới có nhắn tin cho chị sếp của mình và xin nghỉ làm (mình muốn xin nghỉ hẳn). Nếu là những vị khán giả ruột của mình thì chắc bạn sẽ ồ lên và đặt nghi vấn. Mình làm sao mà lại có quyết định như thế, mình hay ca ngợi công ty lắm, mình đang có một vị trí rất tốt trong công ty, mình được yêu mến,... Vậy lí do là tại sao vậy?
Lí do là một xâu chuỗi rất dài và nó rất loằng ngoằng, lắt léo luôn ý. Nhìn chung vẫn là lí do liên quan đến chính mình nhiều hơn. Mình thấy bản thân không còn phù hợp với công việc đó nữa, mình thấy môi trường đó mình không thể cống hiến hết mình, mình đặt ra những tiêu chí cao hơn và mình rất đề cao "tính nhân văn và tình người".
Mình xin nghỉ việc thì bố mẹ mình là người biết đầu tiên, bố mình rất hiểu con gái nên đã nói một câu rằng: "Con làm gì thì cũng cần phải có sự kiên nhẫn, bố chưa thấy con làm việc nào mà gắn bó lâu dài cả. Điều này cũng không sao nhưng con gái thì bố thấy như vậy không tốt lắm". Cũng chuẩn rồi, mình "nhảy" quá là nhiều việc đi mà, để mà nói là có buồn, có chán, có nản, có tiếc nuối về công việc đó hay không thì mình sẽ nói là không. Nếu trả lời là có thì làm sao mà mình dứt bỏ nó được. Nói đúng bản chất thì mình là người sống nội tâm hướng ngoại. Có cả cảm xúc và mạnh mẽ, trong hoàn cảnh nào đi nữa thì người cuối cùng quyết định vẫn là chính mình. Bản thân khi đó bắt buộc phải cứng rắn và quyết đoán hơn.
Một số nữa bảo mình là làm như vậy là đúng, như vậy là sai rồi. Muốn biết đúng hay sai thì còn phải đi bước tiếp theo thì mới trả lời được câu hỏi này, vì không bước tiếp, sao bạn có thể nhìn lại phía sau. Một chị tik toker có nói: "Chọn dừng lại một công việc là khi bạn đã sẵn sàng bước ra khỏi vùng an toàn để đón nhận lấy cơ hội mới, và chấp nhận đánh đổi chi phí cơ hội". Mình không phải là người hồ đồ, ra quyết định nhanh đến chóng mặt, vội vàng, hấp tấp... Mình luôn trong trạng thái chủ động và chắc chắn. Nghỉ việc không phải trò đùa, nó lại càng không phải chuyện vui vẻ gì nên chuẩn bị tâm lý và các kế hoạch, dự định tiếp theo là một điều nên làm. Để bản thân trong tình trạng nghỉ rồi lại ở nhà không thì uổng phí lắm.
Có thể bạn chưa biết, tay chân, cơ thể của mình khi đến mùa đông rất lạnh, mặc dù cũng có mặc áo ấm và đồ giữ nhiệt nhưng nó cũng không cải thiện được là bao. Không biết bạn có tin hay không, mình đeo tất chân, khi bỏ ra, chân mình vẫn lạnh như cũ. Mình thấy lạnh về thể xác rồi nên mình không muốn bị lạnh cả tâm hồn thêm đâu, bởi vì cảm giác đó thật khó chịu. Mình có đặt 3 tiêu chí khi chọn một công việc, trong đó tiêu chí thứ 2 là khi làm công việc đó mình cảm thấy hạnh phúc. Điều này có lẽ là điều khó khăn nhất trong 3 tiêu chí, khả năng và tiền bạc không là vấn đề. Để làm cho bản thân thấy hạnh phúc thì kể ra bao nhiêu cũng không đủ được. Lắm lúc tự hỏi hạnh phúc là gì? nhưng câu trả lời mỗi lúc mỗi khác, không có đáp án chung và nó là do cảm nhận và đúc kết của từng người. Có người nói: "Hạnh phúc là khi mình hoàn thành một công việc nào đó", hay "Hạnh phúc là khi mình được ở bên cạnh người mình yêu", "Hạnh phúc là khi mình có cơm ăn, áo mặc, cuộc sống đầy đủ", "Hạnh phúc là khi mình được là chính mình",... Rất nhiều lập luận khác nhau và chúng ta không phản biện bất cứ câu nào cả, mình thấy nó đều ý nghĩa. Ai cũng có một định nghĩa cho riêng mình, Thanh cũng vậy: "Hạnh phúc của mình là khi giúp đỡ được nhiều người".
Một cái định nghĩa cũng như một mong muốn của cuộc đời mình, nó chỉ một câu thôi nhưng để làm được lại là một quá trình rất dài. Để giúp đỡ được người khác, mình sẽ phải là người đầu tiên thành công, thương yêu chính bản thân, tài giỏi, có sự lương thiện và lòng thương người,... ngoài ra còn có nhiều yếu tố khác nữa. Mình rất khát khao bản thân có một thành tựu gì đó, đến thành công và đem nó để hỗ trợ và giúp đỡ thật nhiều người. Tạo nên blog này cũng là một ví dụ, xuất phát từ chính mong muốn của cá nhân khi học lớp 12, 17 tuổi với những lo lắng, suy nghĩ của tuổi mới lớn. Rất cần một ai đó ở bên cạnh, chia sẻ, lắng nghe, định hướng cho bản thân mình. Tìm hoài cũng không thấy, thế rồi khoảng thời gian tự vượt qua nó thực sự mệt mỏi, mình không muốn những em kế tiếp sau sẽ bị tâm lý y như mình lúc đó. Mình tạo ra blog và podcast là để chia sẻ, tâm sự và lắng nghe mọi ý kiến của các bạn.
Hành động nhỏ nhưng mang lại kết quả lớn, điều này không hề dễ dàng. Cho đến ngày hôm nay, mình đã được 20,921 khán giả theo dõi. Thực sự mình biết ơn các bạn. Trong hoàn cảnh nào, bài viết nào của mình đều có bóng dáng của các bạn bên cạnh, mình không cô đơn, mình không lẻ bóng, mình có những người cộng sự, người bạn, khán giả bên cạnh đồng hành, tiếp sức.
Nói vậy thôi nhỉ, mình cũng không biết thêm nếm vào những gì nữa. Tựu chung lại là kết quả xin nghỉ việc của mình chưa được phê duyệt, chị sếp có đề xuất mình nghỉ phép cho đến khi bản thân có thời gian nghỉ ngơi, khởi động lại bản thân và chấm một nốt lặng để vươn tới nốt cao thật trong, thanh và sáng. Khoảng thời gian này mình sẽ cố gắng chi tiết thế nào là hạnh phúc của bản thân để có thể đưa ra lựa chọn và tư duy quyết đoán, chắc chắn hơn.
Mình sẽ làm việc đến hết tháng 12 dương lịch, sang năm mới mình sẽ có thời gian tĩnh lại, chăm sóc bản thân nhiều hơn, học hỏi thêm điều mới và làm những điều mình mong muốn chẳng hạn. Nói thật là khi làm việc mình đã bị nhiều thứ chi phối bản thân, khiến mình mất đi năng lượng và không thể kiểm soát được những suy nghĩ tiêu cực. Biết là cần tích cực mọi lúc rồi nhưng đôi khi bản thân chúng ta lại không kiểm soát được mình.
Năm mới, thêm thử thách mới. Quay trở lại cuộc sống như xưa, không kiếm thêm tài chính, trau dồi phát triển bản thân và học hành nhiều hơn để vươn lên một đỉnh cao mới hơn. Cuối cùng là mình muốn cảm ơn đến bố mẹ của mình, trong hoàn cảnh nào bố mẹ cũng là người ủng hộ và dõi theo, đó là một nguồn sức mạnh tuyệt vời với mình. Mình sẽ nỗ lực nhiều hơn, dám thử thách bản thân nhiều hơn khi còn 2 năm nữa là ra trường, thử thật nhiều và đứng dậy mỗi lần mỗi mạnh hơn...
Cùng đón một tương lai thật hạnh phúc nhé!
0 nhận xét