Tâm sự tuổi mới
Hello xin chào bạn !
Chào mừng bạn
đã đến với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"
Mình là Thanh
Lê, tác giả của blog này.
Thời gian này
có vẻ bạn thấy mình không có up bài đều và các chủ đề cũng dần được mở rộng
thêm ra đúng chứ?
Dành cho những
bạn lần đầu đến với blog, podcast của mình. Mình xin tự giới thiệu, mình tên là
Thanh, mình năm nay 19 tuổi, hiện tại mình đang là sinh viên năm hai tại một
trường đại học tại Hà Nội. Mình lập nên blog này là để chia sẻ, tâm sự về những
gì diễn ra trong cuộc sống hàng ngày, những câu chuyện, bài học mình học được.
Mình luôn khát khao có thể trò chuyện và chia sẻ. Mình mong muốn tìm được những
người bạn, cộng sự trên cuộc hành trình này. Các bài viết của mình hướng tới ba
tiêu chí: "Tự nhiên - đơn giản - dễ hiểu". Nếu như bạn cảm thấy yêu
thích những chủ đề này thì hãy bấm follow mình để chúng ta được kết nối nhiều
hơn nhé.
Trả lời cho
câu hỏi tại sao mình không up bài đều và chủ đề ngày càng mở rộng là bởi lí do
sau:
(1) Mình luôn
thích những trải nghiệm mới, những điều mới mẻ
Chính vì điều
này nên mình hay tìm hiểu, học hỏi rộng hơn những kiến thức mình đang hiện có.
Bản thân tự chiêm nghiệm và đúc rút được những kinh nghiệm sống quý giá.
Mình đã từng nghĩ đây là một điểm mạnh của cá nhân cho đến khi mình nhận ra
mình đã tự vượt quá những khuôn khổ mình đặt ra cho bản thân. Mình tự trì hoãn
deadline blog, tự trì hoãn công việc up podcast, trì hoãn viết bài,... Suy cho
cùng thì những gì mình học được, chia sẻ lại cũng không đáng là bao.
"Một
người không thể làm nhiều việc" câu nói này đến giờ mình mới thấm. Trước
kia cứ cãi, vỗ ngực ta đây có thể làm mọi thứ mình muốn, chẳng cần khuôn phép
gì cả. Và đến giờ mình phát hiện ra, bản thân đang tự đánh lái ra khỏi làn khá
nhiều. Có lẽ mình sẽ lên lịch mới để bản thân có thể hài hòa được với những
công việc và deadline mới. Yên tâm là mình sẽ luôn ở đây.
(2) Lấy cảm
hứng từ bản thân
Việc ngưng trệ
deadline theo tích cực mà nói thì đó sẽ là thời gian mình lên ý tưởng và nghiêm
túc dành thời gian học một thứ gì đó, đến khi hiểu được mình quay lại chia sẻ
những thứ cốt lõi cho mọi người, những người luôn đồng hành và theo dõi mình.
Điều này cũng thật tuyệt vời.
(3) Tạm biệt tuổi 18...
Mình trải qua tuổi 18 với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Cuộc sống và những trải nghiệm mới đem đến cho mình nhiều bài học giá trị cũng như những bỡ ngỡ, khó khăn không lường trước. Từ những lần đầu bước chân đến cánh cửa trường đại học, những kỷ niệm khó quên khi đi làm thêm chưa về đến nhà thì bị sếp gọi điện phản ánh, những lần một mình ngồi trong phòng mà không biết nên phải làm gì và cũng cả những lần cô đơn nữa...
Mình còn nhớ mãi cái khoảnh khắc bản thân bước sang tuổi 18, mình năng lượng, tràn ngập khí thế, nhiệt huyết thế rồi bị sóng đánh "ngoi lên lặn xuống". Những công việc bản thân làm mà không được công nhận, không ai nhìn nhận thấy, họ chỉ tập trung vào những điểm yếu của mình và đánh giá, soi xét. Đối với một người mơ mộng và luôn tin tưởng tương lai tốt đẹp như mình, trong chớp mắt, những viễn cảnh tốt đẹp bản thân vẽ ra vụt đi mất. Mình đã bắt đầu học cách sống độc lập, tự trải nghiệm và giải quyết vấn đề của bản thân và học cách "sống thực tế" hơn. Học cách che đi cảm xúc thật là điều khi nghĩ lại mình cảm thấy rất thương cho cô bé 18 tuổi khi đó.
Đôi khi muốn giận hờn vu vơ cái độ tuổi lông bông, vô định hướng đó, cái độ tuổi mà bản thân cảm thấy chơi vơi, chênh vênh, không rõ sau này mình sẽ làm gì, cuộc sống sẽ ra sao, công việc thế nào, có hạnh phúc không. Những điều tưởng chừng đơn giản mà ngay cả bản thân cũng không thể biết trước được nó cứ "thoát ẩn thoát hiện" trong đầu. Nhìn xung quanh hâm mộ, trầm trồ cuộc sống của người khác, quay lại tủi hổ với chính bản thân mình, tự tiêm nhiễm những thứ rác rưởi không nên có, những thứ tiêu cực trong đầu,...
Nhưng sau tất cả, nhìn lại thì đó quả là một hành trình dài. Không còn ở cái độ tuổi ngây thơ, mơ mộng về cuộc sống nữa, bản thân nhận thức được mình phải học cách trưởng thành. Phải biết đổi mới và trải nghiệm thật nhiều vì biết rằng ngoài kia sẽ không dễ dàng và nhẹ nhàng với mình. Biết trân trọng thời gian của bản thân và tất cả mọi người vì đó là thứ vô giá. Mỗi câu chuyện xảy ra đều có thể diễn ra theo chiều hướng tốt hay xấu, chính mình sẽ là người thay đổi chúng. Từng người xuất hiện trong cuộc đời của chúng ta là một trải nghiệm, đương nhiên sẽ có trải nghiệm vui hoặc buồn nhưng nó đều rất đáng nhớ. Và mình năm 18 tuổi, đã dám làm, dám trưởng thành với ước mơ, hoài bão của chính mình.
Chúc bản thân và mọi người sẽ luôn thật vui vẻ, hạnh phúc vì chúng ta xứng đáng được như vậy.
0 nhận xét