Gà mờ đi làm (p1)
Từ rất lâu rồi mình mong muốn có một ngày ngồi lại và chia sẻ về những câu chuyện, những bài học và cảm nhận của bản thân. Và hôm nay là một ngày như thế...
Bài viết này ra đời trong hoàn cảnh đó là chị học viên của mình xin nghỉ học vì lí do cá nhân, vậy là mình có 1 tiếng để ngồi chia sẻ với bạn.
Cũng hay nhỉ, trong cuộc sống có đôi lúc mọi thứ diễn ra không đúng quỹ đạo, nó bị lệch hoặc đi ngược hướng. Nhưng không sao, mình vẫn tự tin là "lái" được. Thứ 6 của hai tuần trước mình có up một bài viết có cái hình ảnh to đùng ghi chữ "stress". Và hôm đó mình stress đến nỗi không muốn thu âm để kể nữa, mình cho rằng những điều này đến với mình là đủ rồi, không nên chia sẻ hay lan rộng nó ra, đặc biệt là các bạn độc giả của mình. Trước kia mình đã từng nghĩ là khi ở trên blog, mình sẽ thoải mái bung xõa, không cần phải viết những ngôn từ cao siêu, dè dặt hay kìm lại vì bất kỳ điều gì. Nhưng bây giờ nghĩ lại, mình cần phải tiết chế một chút, vì không còn là tâm sự một mình mà là còn tâm sự với bạn.
Nói về câu chuyện đi làm nó cũng dài và nhiều cảm xúc lắm. Chính vì thế nên bài ngày hôm nay chắc chắn là một bài không hề ngắn, bạn có thể cân nhắc trước khi đọc nó nhé. Có thể câu chuyện của mình không giống bạn, cảm nhận cũng thế nhưng hãy đọc để chia sẻ và thấu hiểu.
Lần đầu tiên mình làm việc đó không phải là hồi lên đại học năm nhất, mình đã làm từ khi mình học lớp 12, chính xác là học kì 2. Thời điểm đó đối với mình rất quan trọng, sang kì 2 mình bắt đầu kết thúc phần học kiến thức lí thuyết chuyển sang ôn luyện đề. Ngày nào cũng chỉ có luyện đề, làm để và chữa đề. Mình nhiều lúc tự hỏi không biết làm thế để làm gì nữa, là để thi đại học không thôi à, rồi nó có giúp mình chọn được ngành, nghề khi ngồi làm mấy trang toán và viết vài trang văn không. Lúc đó mình còn không biết là tháng sau sẽ đăng ký nguyện vọng học trường nào, ngành nào, mai kia làm việc ở đâu, lượng bổng thế nào, cơ hội và cạnh tranh... Mọi thứ rất rối và khi đó không hiểu tại sao mình lại không hỏi hay trao đổi với người lớn về điều này. Mình sợ
Lo mà ôn luyện đi, chuyện này tính sau
Giờ nào việc nấy, lo sớm tổn sức
Mày không cần phải lo, cứ lo học đi, mai kia tính
Đường của mình thì phải tự đi, không ai đi hộ được, cùng lắm là họ chỉ đường cho đi.
...
Các câu trả lời tự động xuất hiện trong đầu và mình không còn suy nghĩ là muốn đi hỏi người lớn, người tư vấn nữa. Mình tự tìm hiểu và quyết định.
Mình có dành ra một vài ngày để suy nghĩ về việc có nên tìm một công việc làm thử để xem bản thân có năng lực đến đâu và kỹ năng như thế nào. Vì có thể việc này bạn thích như năng lực của bạn không cho phép, bạn chưa đủ khéo léo, sáng tạo và chưa đủ kỹ năng thì đam mê mãi chỉ là đam mê. Mình có theo dõi một chị trên facebook thường xuyên đăng bài và up quảng cáo công việc cho các bạn học sinh 12 trở lên có thể làm. Cách làm đơn giản, chỉ việc copy, dán các link tiếp thị của các công ty bán hàng, nếu ai đó click vào link của bạn và mua hàng thì bạn sẽ được tiền hoa hồng từ đó. Nó có tên là affiliate marketing. Mình cũng có tìm hiểu sơ qua nhưng cũng không hiểu cách làm và cách thức nên mình nghĩ sẽ cần chị này giúp đỡ và hướng dẫn. Ban đầu chị có nói là em phải đặt cọc 299k để được cài đặt tài khoản và vào nhóm hướng dẫn. Mình phải nói thực sự là khi đấy mình phải nhịn ăn sáng, mua đồ dùng 1 tháng mới có được để cọc. Sau khi cọc xong thì chị đó có đưa vài video cũ rich quay từ năm 2016 hướng dẫn mình làm (thời điểm mình làm là 2019), nhưng mỗi năm hệ thống đều cập nhật và hướng dẫn không còn đúng và không còn thực hiện được như vậy nữa. Mình có đề nghị chị ấy gọi điện và giúp nhưng chị không chấp nhận cuộc gọi, lảng tránh vài ngày. Mấy hôm sau thì chị có cho mình xem một file trong đó có rất nhiều tài liệu liên quan đến công việc này và nhiều người làm đã thành công. Chị nói là em thêm 100k để chị bán cho em tài liệu này. Và một lần nữa mình lại xuống tiền. Trời ơi, nghĩ lại thấy mình ngu thật, không để đâu cho hết. Haiz... thôi được rồi kể tiếp. Sau khi mua xong thì mình có xem nhưng thấy nó loãng cực kỳ, không cụ thể chi tiết gì cả. Ngày nào cũng 3 tiếng đồng hồ vào những buổi chiều, tối không đi học để ngồi cày cóp các link dán khắp các nhóm trên mạng xã hội với mong muốn là kiếm được một ít tiền để bù lại vốn.
Tình hình không khả quan nên mình lại hỏi chị hướng dẫn, lần này chị không có bán hay gọi mua gì cả mà là hướng dẫn mình copy các link tài chính, cho vay tiền, cho vay nặng lãi để kiếm lời, vì những link đó là chạy nhất. Kêu mình cứ vào mấy nhóm đánh cờ bạc hay là muốn vay nóng thì paste vào đó. Trong thân tâm mình, mình cảm thấy sợ hãi, sợ kinh khủng vì không nghĩ là mình sẽ vào được trong những nhóm có toàn những người máu mặt và không mấy tốt đẹp. Chưa hết, nếu có paste link vào đó, những người muốn vay người ta hỏi, mình cũng sợ và không đủ can đảm để trả lời. Mình muốn rút lại cọc và nghỉ việc.
Nhắn với chị hướng dẫn đó thì lần tiếp theo chị ấy nói với mình là:
Em không nên bỏ cuộc sớm, vì em mới làm chưa đến 1 tháng, cứ tiếp tục và tin ở chị, chị sẽ giúp em.
Sau đó chị cho tôi một số kịch bản đăng bài kêu gọi người làm việc như chị đăng để kêu gọi mình trước đây. Cái này bây giờ mình gọi là "lùa gà vào chuồng". Những bài giật tít vớ vẩn này chỉ lừa được gà thôi, một trong số đó là mình. Buồn cười nhỉ, chả hiểu sao lại đi lạc vào một cái nơi vớ vẩn và không mấy tốt đẹp, mình tiêu cực rất nhiều và không hiểu sao người ta lại nỡ đi lừa một đứa nhỏ (bà cô này đã sinh con đẻ cái hết rồi nha, nên trong mắt họ mình là đứa trẻ con).
Mình suy nghĩ và trằn trọc bởi tiền và lương tâm. Nếu chọn lấy tiền thì mình phải lừa phải kêu được ít nhất là 10 người để bù lại số vốn đó, đồng nghĩa dùng cái mặt này, cái lương tâm này đánh đổi. Số tiền vài trăm đó thời điểm đó đối với mình mà nói rất quan trọng, đó không phải là tiền mình tự kiếm ra, cũng không phải là tiền tự nhiên mà có. Đau đầu suy nghĩ nhiều và mình đã chọn là ra đi một cách tự nguyện và chấp nhận mất số tiền trước đó, dù nó không đem lại cho mình lợi ích gì. Mình sẽ còn đau đầu và tội lỗi hơn nhiều nếu lôi kéo được những người được gọi là "con gà mờ" vào nơi làm việc đó.
"Mình ghét nhất ai lừa dối mình và mình cũng không muốn làm việc tương tự với ai."
Bài học 2: Nhiệt tình là cái tốt nhưng đừng nhiệt tình quá
Cái gì "quá" đều không tốt, vì thế cứ để bình bình thôi. Mình không phải là một người rụt rè, không phải là một người nhút nhát và càng không phải là một người thiếu ý chí. Khi mình nhận một công việc từ ai đó, dù là việc lớn hay việc nhỏ, việc kiếm ra tiền hay không ra tiền thì mình cũng làm nó một cách có trách nhiệm và tốt nhất với khả năng của mình. Và đương nhiên rồi, làm việc mà, không có tâm huyết, không có lửa, nhiệt chưa đủ lớn thì sao mà đốt cháy được. Mình sẽ kể tiếp cho bạn câu chuyện thứ hai.
Vừa mới kể câu chuyện hồi lớp 12 rồi thì bây giờ sẽ kể sang đại học cho bạn thay đổi không khí nhé. Lên đại học, khi đó mình là một cô sinh viên năm nhất, chân ướt chân ráo bước lên giảng đường. Mới về thủ đô xa hoa, nhộn nhịp một tuần đầu tiên mình cảm thấy rất nhớ nhà và muốn về với bố mẹ. Mình cảm thấy ở đây rất khó chịu và mọi thứ không đẹp như mình nghĩ. Từ thành phố lẫn cả con người. Mình cứ nghĩ nhiều người mong ước muốn về thủ đô là vì nơi đây có nhiều cơ hội cho mình học tập và phát triển bản thân, kiếm được việc làm và trang trải cuộc sống cũng dễ hơn khi ở quê nhà (mình ở thành phố nha). Xem trên tivi, báo đài và các phương tiện truyền thông thì đâu đâu cũng nhắc và nói về thủ đô Hà Nội với những nét đẹp văn hóa của con người Việt Nam, những công trình đồ sộ đẳng cấp quốc tế, những con người tài năng, trẻ, nhiệt huyết và thân thiện... Mình đã có một cách nhìn rất đẹp về thủ đô như vậy, nhưng khi được chứng kiến và trải nghiệm sống thử thì mình thấy nó không như những gì mình đã từng nghĩ. Mình sống trong một ngôi nhà trọ gần trường, phòng rộng 18 mét vuông, các ngôi nhà gần đó thì xây san sát nhau và gần như là không nói chuyện với hàng xóm bao giờ, mọi người xa cách và không mấy thân thiện. Trên trường học thì có rất nhiều bạn đến từ những vùng quê khác nhau, cách nói chuyện và thể hiện ra ngoài cũng khác,... Đi trên đường thì xe cộ đông đúc, tắc đường là chuyện rất bình thường ở chỗ khu mình ở, đường vỉa hè cho người đi bộ có khi còn bị xe cộ ngoài phi lên để vượt cho nhanh... v...v
Nói ra không phải là mình kể lể để chứng mình cho bạn thấy là mình đã sống một cuộc sống và chán nản như vậy ở thủ đô. Cũng không có ý muốn chê bai hay có ý kiến tiêu cực gì. Vì thực ra mọi thứ là do cách nhìn của mình mà thôi. Bạn nghĩ như thế nào thì mình sẽ như thế ấy. Bản thân nghĩ mình không thể hòa nhập thì mình sẽ không hòa nhập được và ngược lại. Đương nhiên rồi, bạn nghĩ mình dễ bị tiêu cực đến thế sao? Không, mình đã học cách thích ứng và hào hợp với nó ở tuần thứ hai khi mình xuống Hà Nội.
Mới nhập trường thì mình chưa phải học nhiều môn và cũng chưa bận rộn, tuần đầu tiên khi nhập học mình được trường giảng dạy 2 tuần học công dân, nội dung xoay quanh các thông tin về trường, bạn bè, thầy cô và một số kỹ năng. Không có gì là áp lực nên mình quyết định tìm một công việc để làm. Có phải bạn nghĩ là mình quá rảnh nên mới nghĩ đến chuyện đi làm không? Không đâu, mình đi làm một phần là để trau dồi kỹ năng và để thời gian trôi qua một cách không vô nghĩa. Vì bạn thấy đấy, đi học xong lại về nhà, về nhà rồi lại đi học, một vòng đó mình cảm thấy tay chân buồn bực và chán. Mình sẽ tìm một công việc để làm coi như là vừa làm vừa học và phát triển bản thân. Haha nghe có vẻ ý chí được đây.
Bây giờ mới là vào câu chuyện, hồi học 12 mình có tham gia vào một số nhóm phát triển bản thân, tư duy tích cực,... trên facebook. Mình xin phép không nói tên nhóm ở đây đâu. Hồi đó mình rất thích học và phát triển bản thân, mình luôn đặt câu hỏi:
Làm thế nào để mình tốt lên?
Làm thế nào để có thể học hỏi giao lưu nhiều hơn với những người bạn giỏi?
Làm thế nào để thiết lập mối quan hệ tốt đẹp?
...
Trong nhóm, các bài viết của mọi thành viên đăng lên rất tích cực và thu hút được rất nhiều lời khen, chúc và bình luận tích cực. Mong muốn được như vậy mình đã rất tích cực up bài và check in trên nhóm, được rất nhiều người quan tâm và kết nối. Trong đó, có một người nói chuyện và hỏi ham mình rất tận tình, chu đáo, mình có cảm giác như là đã từng nói chuyện với người này từ lâu rồi. Hai anh em cũng hay nói chuyện và chia sẻ, cũng biết anh có một trung tâm dạy kỹ năng cho trẻ nhỏ (kỹ năng dẫn chương trình hay còn gọi là MC đó). Anh ấy rất muốn mình khi đến Hà Nội sẽ làm việc cho anh ấy, vì theo dõi và thấy được thái độ và năng lực của mình đến đâu.
Đoán được chưa, công việc đầu tiên mình làm sau hai tuần xuống Hà Nội là giáo viên dạy MC nhí, người sếp chính là anh trai đó. Trước khi bắt đầu công việc thì hai anh em có hẹn nhau một buổi để nói về công việc, cách thức làm và chế độ liên quan. Mình công nhận mình là một người có trách nhiệm, thẳng thắn và quyết đoán. Mình nhận công việc nào thì cũng đều rất tuân thủ với yêu cầu của sếp và quy định của công ty. Hôm đó, anh ấy không biết là tình cờ hay là có chủ ý từ trước nên đã nói về một số giáo viên cũ đã từng dạy ở trung tâm về thái độ của họ và trách nhiệm, mình đã sớm đoán được điều này. Mạnh dạn trình bày và nói về quan điểm của mình luôn. Mình sẽ đi học hỏi và dạy thử ở trung tâm, nếu sếp cảm thấy hợp và công nhận thì mình sẽ tiếp tục làm, còn nếu không thì mình sẽ dừng và coi đó là một trải nghiệm, hai bên không cần phải áy náy hay cảm thấy ràng buộc gì (vì trước đó đã có một mối quan hệ tốt nên dù có không làm việc cho nhau thì vẫn là anh em).
Cái suy nghĩ của "chú gà" là vậy đó. Khi làm rồi thì mới biết đúng không? Trong chăn rồi mới biết chăn có rận. Đi làm được ba buổi thì mình nghỉ. Và đây là lí do:
(1) Sếp nói một đằng - làm một nẻo
(2) So sánh mình với một người khác
(3) Trung tâm vốn không thành thật
(4) Mình ghét phải nói dối
Yên tâm đi, buổi hôm nay mình còn nói dài dài nên bạn cứ bình tĩnh nằm nghe nhé. Về cái vấn đề đầu tiên đó là nói một đằng - làm một nẻo như sau, trung tâm có rất nhiều cơ sở trên địa bàn Hà Nội, muốn đi được đến đó thì phải có phương tiện giao thông (xe máy hoặc oto). Mình mới xuống mà, làm gì đã có xe đâu mà đi. Vậy là chỉ có cách bắt xe ôm thôi, đi từ nhà đến địa điểm dạy cũng mất 1 tiếng, đi xe hãng ABC thì mất khoảng 51 nghìn đồng. Làm thì chưa biết là tiền lương được bao nhiêu nhưng đã tiêu tốn vào xe ôn bằng đó tiền thì bạn nghĩ xem mình có nên đi tiếp hay là không. Trao đổi lại với sếp thì anh ấy có nói rằng:
Trước mắt em chưa có xe, đi làm em cứ bắt xe ôm công nghệ, rồi lưu bill lại, công ty sẽ trả cho em. Nhưng em ạ, bắt xe hãng khác đi, ABC đắt lắm.
Nghe lời sếp và cẩn thận, mình có hỏi rõ nên đi xe hãng nào thì xếp có nói hãng XYZ.
Ngày đầu tiên đi làm là thế đó, ăn uống sớm và diện đồ để đi dạy ở tận một nơi nào đó, thậm chí bản thân còn chưa biết đó là nơi nào, trông ra sao, mọi thứ đều do anh lái xe ôm dẫn đường. Lúc đến rồi tìm mãi mới thấy cái trung tâm, alo hỏi sếp thì sếp còn hỏi 7h30 dạy sao mà em đến sớm thế, họ chưa mở cửa đâu. Và "chú gà" ngồi chờ 30 phút ngoài cửa, ngồi trên thềm nhà lạnh có vài phân gạch (hồi đó là mùa đông). Dạy xong đến 9h, về nhà là 10h, chưa kịp ngồi thở thì sếp đã nói xe ôm "mắc tèn" ròi.
Gòi xong... tua nhanh một xíu heng. Trước khi mình đi dạy một mình, thì mình phải đến một lớp học trước của trung tâm để học hỏi giáo viên đã dạy ở đó và lấy kinh nghiệm rồi mới được đứng lớp. Hôm đó về nhà thì sếp có nhắn tin hỏi, em đánh giá buổi học hôm nay như thế nào? "Chú gà" mạnh dạn trả lời một cách thẳng thắn và cực kỳ nghiêm túc, câu trả lời mang tính chất xây dựng chứ không phải chê bai hay phê phán gì (mình bị thật thà quá). Chị giáo viên ở đó hơn mình 2 tuổi (tức vẫn còn là sinh viên năm 3), dạy về giọng nói và kỹ năng là chính mà mình thấy chị không có nhiều kỹ năng lắm, quản lớp thì học sinh vẫn còn lộn xộn (mặc dù hôm đó có 10 -13 bạn nhỏ), học sinh nhí nhố, không có nền nếp, trật tự... Và vô tình những điều mình nhận xét đó lại làm sếp không hài lòng và cảm thấy mình đang chê bai. Dạy đến buổi thứ hai thì lại có một làn sóng từ phụ huynh như thế này, buổi hôm mình dạy diễn xuất, và thông thường trước khi thực hành thì mình sẽ giảng lí thuyết trước. Tuy nhiên, có một bé đi học muộn, khi đến nơi thì mình đã cho các bé trước luyện tập đóng vai với nhau, bé đó vào một nhóm đóng truyện tấm cám, vì muốn làm cám giữ gằn và đánh đá nhưng không được, vì đã có bạn nhận mất. Thế là buổi hôm đó bé đó không vui và mẹ bé có nhắn tin cho bộ phận chăm sóc khách hàng và nói:
Cô giáo không chuyên nghiệp, không dạy lí thuyết mà đã thực hành rồi. Chị thấy bỏ tiền ra cho con học mà giáo viên dạy như thế này thì quả thực là đáng suy nghĩ em ạ.
Mình kiểu : "Ủa 😊"
Rồi mọi chuyện sau đó bạn tự hiểu, mình có nói, có giải thích thì sếp vẫn khẳng định là lỗi do mình, do mình không biết xử lí và do mình tất cả. Ờm... okay... lỗi do mình.
Sang đến buổi thứ ba (cũng là buổi cuối cùng), hôm đó dạy sáng, từ 8h30 đến 11h, mình vẫn bắt xe ôm đi làm như mọi lần, hôm đó trưa nắng to, còn chưa kịp về đến nhà, thì sếp nhắn tin trao đổi, chuyện cũng không hay ho cho lắm, nói về cách giảng dạy của mình. Mình quá quan trọng việc dạy kiến thức mà quên rằng trẻ nó có vẻ không thích. Quan điểm của mình là:
Mất thời gian đi học rồi thì phải có kiến thức vào đầu, bố mẹ các bé cũng nộp tiền, chi tiền vào trung tâm để dạy con họ học. Trừ khi mình là người "trông trẻ" thì mình sẽ thoải mái cho vui chơi, không tạo áp lực.
Sau đó, mình vẫn được sắp lịch dạy ở trung tâm nhưng trùng hợp là những hôm đó mình có việc và không thể dạy, mình có xin phép nghỉ đàng hoàng. Nhưng anh sếp lại nghĩ rằng mình thái độ, trẻ con và tự phụ. Bằng chứng là sau khi mình cắt đứt mọi mối quan hệ, không nói chuyện, không làm việc và không liên quan thì 5 tháng sau (sau tết một tháng) mình có nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới, hỏi thăm bao giờ về Hà Nội (khi đó mình còn ở nhà) và kèm theo những lời như thế này:
Anh muốn nói một vài lời với em, chắc là nó không dễ nghe nên anh muốn hỏi xem em có lắng nghe hay không?
Ủa nói thế rồi thì mình còn trả lời khác được à, trừ khi chưa đọc tin nhắn.
Anh ý gửi một tin nhắn chụp màn hình của một chị đồng nghiệp, đại khái cũng là tin nhắn nhận xét về buổi học như kiểu mình đi giảng phụ và xem cách dạy của giáo viên chính để học hỏi. Đọc tin nhắn thì mình thấy sặc mùi giả trân, chỉ có khen, nịnh, khen, nịnh,... Và điều đó sếp mình rất rất thích và hài lòng.
Em cần học hỏi chị ấy, chị ấy cũng cùng học chung trường với em đó. Em nhìn xem, thái độ của người ta thế kia cơ mà. Anh thấy em quá tự phụ (tự phụ: coi mình là nhất, không coi ai ra gì, tính không tốt). Năng lực là cái tốt nhưng thái độ còn quan trọng hơn em ạ. Em xem lại thái độ của em đi, xem em có đúng như vậy không....
Vì cái con người này mình không muốn tiếp xúc nữa, không còn muốn dính lứu gì, cũng không muốn nói nhiều vì họ mặc định mình là như thế rồi mà, còn nói gì nữa. Mình lịch sự cảm ơn và cũng lịch sự không nói thêm bất cứ điều gì ngoài cảm ơn nữa.
Mình thắc mắc tại sao đã không làm 5 tháng rồi, thời gian đó cũng không còn trò chuyện gì, mà bỗng nhiên sau tết, mở màn lại nói những điều này. Chịu... mình đã tiếp xúc với ai vậy? Trên cuộc đời này, người xứng đáng để so sánh với mình chỉ có thể làm bản thân mình thôi, còn những người khác mình sẽ dùng từ học hỏi, hay thì mình sẽ học và không thì từ chối, mình không phải là thùng rác để hứng và đựng những thứ dơ bẩn. Mình không có thói quan nịnh nọt hay khen ngợi người khác một cách không trân thực, giả dối. Tính mình vậy...
Và chốt lại là sau ba buổi dạy đó mình nghỉ và không đi làm tiếp, cũng có nhận lương những đã là 2 tháng sau (tiền xe ôm không trả nha quý zị). Vậy là giải quyết được 3 vấn đề là nói một đằng làm một nẻo, so sánh không cân xứng và nói dối. Phần trung tâm không thành thực là như sau, bạn biết không phụ huynh nộp tiền vào cho con học là mong muốn được người có kinh nghiệm, bằng cấp giảng dạy, họ sẵn sàng chi một số tiền lớn để đầu tư cho con. Ấy vậy mà họ lại làm theo kiểu cho học thử là giáo viên chuyên nghiệp dạy để chốt sale, còn chính thức thì lại cho sinh viên (những người có kỹ năng nhưng chưa có bằng cấp) dạy học sinh. Mình nói không phải là để hạ thấp bản thân hay là tôn vinh người khác, mình chỉ cảm thấy một sự không thành thật và không trân thành.
Cho đến thời điểm này, mình quyết định rời khỏi nơi đó là đúng đắn.
Sống mà mọi người, bạn đánh giá được người ta thì người ta cũng có thể đánh giá lại bạn. Nguy hiểm hơn là người ta còn không thèm nói bạn xấu chỗ nào mà cải thiện kìa. Mình xem như đó là một lời "khích lệ" để mình phấn đấu nhiều hơn.
Cũng không có gì mà phải suy nghĩ cả, phải cảm ơn vì đã không chọn tôi, vì thế tôi có cơ hội làm ở những công ty đẳng cấp cao hơn.
Nhiệt tình là cái tốt nhưng đừng nhiệt tình quá. Hãy để ý đến thái độ của đối phương nhiều hơn, họ cởi mở, chịu lắng nghe thì bạn hãy tiếp tục, còn không thì hãy dừng lại hoặc nói những lời họ muốn. Vì đời vốn là vậy...
Hôm nay định nói 4 mục cơ nhưng mình thấy dài quá rồi, để 2 mục sau lại thứ 6 nói tiếp nha. Hy vọng hôm nay bạn sẽ có một cách nhìn khác về con người mình, rút ra bài học từ chú gà khi mới vào nghề. Mình hy vọng rằng bạn sẽ có thể đón nhận được những bài học qua câu chuyện của mình, bạn sẽ mạnh mẽ hơn và không mắc phải những lỗi như mình nữa. Cuối cùng là hãy suy nghĩ tích cực lên, dù cho bị sóng quật, ngã chúi đầu thì hãy luôn lạc quan nhé, vì bạn sẽ là những gì bạn nghĩ, bạn sẽ hút những gì bạn muốn và bạn sẽ thành công qua những vấp ngã. Mọi khoảnh khắc trên cuộc này này xảy ra đều có lí do của nó, và vũ trụ sẽ gửi cho bạn những thông điệp giúp bạn tốt lên. Tin tưởng vào bản thân mình nhé.
Chúc bạn có một ngày vui vẻ.
0 nhận xét