Tổng kết năm


Hello xin chào bạn!

Chào mừng bạn đã đến với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"

Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này

Dành cho những ai chưa biết tới mình, mình xin viết một vài dòng giới thiệu lại bản thân cũng như blog. Mình là Thanh Lê, hiện đang là sinh viên năm cuối đại học. Mình là một người nhạy cảm, sống nội tâm, mình luôn muốn được lắng nghe, thấu hiểu và tâm sự. Vì thế mình muốn tự lập ra một kênh truyền thông nhỏ xinh của bản thân, trước mắt là để giải quyết được mong ước cá nhân và thứ hai là có thể kết nối với thật nhiều người. Ở blog của mình hay podcast tất cả đều tự tay mình làm, biên soạn và edit. Chủ để mình nói không tập trung vào quá nhiều một điều gì, đơn giản mình chia sẻ và lắng nghe, không có một khuôn mẫu hay chỉnh thể nào ở blog của mình. Đơn giản mình muốn làm theo ý mình thích, mình là mình và mình nghĩ bạn cũng muốn như thế - nên chúng ta mới ở đây và kết nối với nhau.

Vài dòng là đủ rồi, giới thiệu sắp thành cả đoạn văn luôn. Thường vào gần tết thì blog của mình lại có series podcast và bài viết tổng hợp để tổng kết lại năm cũng như là lên hành trang một năm mới như thế nào. Năm nay là năm thứ 3 của blog và mình hứa hẹn là sẽ có chuỗi series với những nội dung mới hấp dẫn và tuyệt vời hơn, mình hứa nha.

Tết năm nay so với năm ngoái mình thấy khác đi quá nhiều, cụ thể điểm nào thì là về tất cả luôn, liệt kê ra thì chắc chả bao giờ hết. Cứ cái này nhảy ra thì cái kia là chạy vào, liên tùng tục và thay đổi 360 độ. Nói ra thì có vẻ khá "Khét" vì thực chất nó tái, chín hay khét là mình có đủ cả. Ngồi list ra vài điều về năm qua làm được gì thì cũng khá là dài và tựu chung lại có thể nói là cũng có kết quả và hậu quả. Mình sẽ tổng hợp theo dòng thời gian từ tháng 1 cho đến tháng 12 nhé. Mình nghĩ là nó không quá dài nhưng mà cũng không phải là ngắn đâu.

Năm nào cũng thế, khi làm blog hay list ra một vài mục nội dung cần đạt hay còn gọi là đích đến mong muốn thì mình luôn trong trạng thái là hy vọng và nhiệt để sẵn sàng chiến đấu. Tháng 1 năm ngoái là tết, tết khá sớm nên có vẻ như là dự tính của mình nó cũng khá sớm như mọi khi, nên để mà ngẫm kỹ kỹ để thực hiện thì hơi lệch chút xíu. Tháng 1 mình có dự tính là sẽ làm blog lại thật nhiều, ra nhiều podcast cũng như bài viết. Mình muốn có một kỳ kiến tập suôn sẻ và muốn thi chứng chỉ để ra trường đúng hẹn, cùng với đó không thể thiếu là một công việc tử tế để đi làm, học hỏi phát triển bản thân. Các mục ý thì mình đã thực hiện được thế nhưng nó mới chỉ là một nửa. Blog có thực hiện nhưng không đều, lúc cao trào, lúc hạ trầm. Về lí do cơ bản thì nhiều, nhưng nói chung là mình vẫn muốn ngẫm thật nhiều, muốn thẩm thấu cũng như trải đủ để có thể viết câu từ cũng như chia sẻ những bài thật "Chất". Mình không muốn cái gì cũng có thể nói qua qua, sương sương xong rồi không đúng trọng tâm. Khi ấy thì cái người nghe tâm sự cũng khó định hình được là mình đang nói gì và muốn làm gì, chia sẻ gì. Khá khó cho mình ở thời điểm này, nhiều việc dồn vào một lúc thì thực sự là căng đét. Nhiều khi mình còn nghĩ đến việc là hay là cho blog dừng nghỉ một thời gian xem như thế nào, nhưng nghĩ lại thì mình thấy suy nghĩ bộc phát đó thật tệ. Mình chính là người sinh ra nó mà không chăm nó tử tế, như vậy thì sao mà có tư cách gì để chia sẻ những điều đẹp đẽ tiếp theo cơ chứ. Nói ra thì nặng nề nhưng mà mình chưa bao giờ muốn bỏ nó, chỉ là tâm trạng không ổn định vì nhiều chuyện xảy đến đối với mình, chuyện gì xảy ra cụ thể thế nào thì seri này sẽ chia sẻ không bỏ xót dù chỉ là một điều.

Tháng 2 là tháng mình luôn trân trọng nhất cuộc đời vì ở nhiều podcast hay bài viết mình có nói rồi. Đó là tháng của mùa xuân, tết đến, của ngày bố mẹ biết có thai mình trong bụng và là ngày sinh nhật blog nữa. Tháng 2 năm 2023 vừa rồi mình khá buồn, vì nhà mình xảy ra biến cố. Ông nội mình mất do bị bệnh hiểm nghèo. Cả nhà khi ấy vô cùng ngỡ ngàng và hoảng hốt trước sự ra đi quá nhanh của ông. Mình chia sẻ nhiều là mình không được nhà nội xem trọng lắm vì tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng cơ bản là mình vẫn có ký ức đẹp khi ở bên ông ở những thuở còn nhỏ bé. Nghĩ lại mình lại cảm thấy buồn. Tháng 2 đó mình không làm được gì nhiều, đi làm thì không, gia đình chìm trong tang thương buồn bã ròng rã cả tháng trời.

Tháng 3 tình hình có vẻ được khơi sóng trở lại. Ai mà chả có niềm vui nỗi buồn, làm gì có ai sống trên đời mà không trải qua hay chứng kiến cảnh chia ly, mất mát, sinh tử đâu chứ. Tất cả mọi chuyện đã qua và có lẽ chúng ta cũng nên tập cách buông bỏ, tập cách yêu bản thân nhiều hơn và trân trọng những người thân yêu còn lại xung quanh ta. Không ai có thể biết ngày mai mình thế nào, có khi chỉ là một giấc ngủ thôi nhưng không thể tỉnh lại. Đời là vô thường, vì thế hãy sống như thể ngày mai sẽ chết. Không hối tiếc, không lưu luyến bất cứ điều gì, vì ngày hôm nay đã là ngày mình được sống trọn vẹn rồi. Tháng 3 này mình bắt đầu đi kiến tập tại cơ quan, môi trường nhà nước. Đây là một kỷ niệm đáng nhớ nhất cuộc đời, chưa bao giờ mình học hỏi được nhiều thứ, nắm bắt được nhiều thứ và nhiều cung bậc cảm xúc như thế. Mình biết thế nào mới là "người lớn", thế nào là đối nhân xử thế, ứng xử giao tiếp cuộc sống. Tất cả tựu chung là trong vỏn vẹn một tháng. Tháng này mình được ở với gia đình vì mình kiến tập ở quê, mọi thứ khá ổn, trong tầm kiểm soát thế nhưng mà tháng này có một chuyện rất buồn cười, mình muốn kể cho bạn nghe. Đó là câu chuyện về một anh chàng hơn mình 7 tuổi, làm ở cơ quan đối diện và muốn xin số tán tỉnh mình. Chả là cái hôm ấy, mình với các cô chú trong phòng kinh tế đi ra ngoài ăn tiệc, mình ngồi bàn có chú trưởng phòng nên là thường xuyên có các quan chức, cô chú anh chị qua lại chào hỏi chúc rượu. Trong số những người ấy thì có một anh chàng giới thiệu là làm ở cơ quan đối diện (cụ thể cơ quan tên là gì thì mình không còn nhớ nữa). Mọi chuyện sẽ rất bình thường cho đến khi cô chú cùng phòng mình giới thiệu mình là sinh viên kiến tập mới về, chưa có người yêu. Thế là lập tức anh chàng này bảo xin số điện thoại của mình để tiện liên hệ về sau. Mình lúc ý kiểu cũng không hoan hỷ cho lắm, vì hiện tại cũng chưa muốn yêu và càng không muốn mở lòng để thêm phiền phức. Lúc ý thì có sự chứng kiến của nhiều người, chả lẽ mình lại gạt phăng người ta đi thì tệ quá. Mình mới cho địa chỉ FB cá nhân thôi, về nhà ông anh kia rất nhiệt tình nhắn tin nhưng mà mình cảm thấy không hợp. Ông ý khen mình đủ kiểu nhưng mình thấy hơi lố, với lại tự thẩm thì thấy bản thân chưa xứng lắm với cái lời khen ấy. Ông ý còn chúc mình xinh đẹp thêm 50 năm nữa thôi cơ. Mình kiểu ủa, gì thế, 50 năm nữa thôi chứ còn lại là xấu xí hay gì vậy trời. Thôi tạm biệt ông anh chứ kiểu này mình thấy không ổn. Mình không có ý chê bai hay bôi bác gì cả, chỉ là thấy không hợp mà thôi. Mà đã thấy không hợp rồi thì thẳng thắn, không tự mập mờ cho cơ hội để người ta lưu luyến nữa. Mình không hiểu sao, mình vẫn chưa quên được cái bóng người ấy khi mình 18 tuổi, để rồi bây giờ nhìn ai cũng không thấy ưng nữa. Chắc là thời gian sẽ thay đổi thôi nhỉ, ai mà chẳng đổi thay, không có gì là chắc chắn cả. Tháng 3 này của mình là như thế đó!

Tháng 4 mình bắt đầu quay trở lại trường học, tiếp tục học tập và thi cho đến tháng 6. Trong suốt 2 tháng ý mình chỉ tập trung một việc duy nhất đó là học. Còn lại chỉ ở trọ và bế tắc với chính mình. Khi ấy mình không đi làm, cũng thử tìm nhiều việc rồi nhưng mà không ưng, hoặc công ty ấy không ưng mình. Chán nản nên tháng ý có thể coi là nốt trầm của cuộc sống.

Sang tháng 7 mình chuyển trọ, trọ cũ ở cách trường 5p đi bộ họ tăng giá lên 600k/phòng. Không cải cách, không thêm cơ sở vật chất gì cả mà lấy của người ta thêm tiền vì ngáo giá nhà đất nên thôi, mình và bạn cùng phòng chuyển trọ luôn. Tháng 7 này có thể nói là tháng của mùa xuân, mùa xuân từ tháng 2 nhưng tháng 7 mới nở hoa đối với mình. Tháng này mình đạt được mọi điều thứ mình muốn, mình có việc để làm, có lương, có thể mua sắm mọi thứ bản thân thích, được đồng nghiệp tốt quan tâm, được sếp quý, được ở nhà trọ mới đúng ý, được kết quả học tập như ý. Mọi thứ đều ổn và okay luôn, ngay cả mình cũng không thể tưởng tượng nổi là tại sao mọi thứ lại xoay chuyển chóng mặt như vậy. Mấy tháng đầu còn mất niềm tin, bế tắc và thất vọng bao nhiêu thì đến tháng này lại hào hứng, tưng bừng phấn khởi bấy nhiêu. Ngẫm đi ngẫm lại thì cái nguyên tắc đồng hồ lúc lắc luôn đúng, mọi thứ là cân bằng, không chênh không lệch dù chỉ 1 mm. 

Tháng 8 mình bắt đầu vào học kỳ mới, học hành thì không có gì để bàn vì mọi thứ cứ bình bình đều đều. Nhưng tháng này mình lại mở ra được nhiều mối quan hệ mới và kết nối lại được với các mối quan hệ cũ từ lâu không liên hệ. Mình không sử dụng một điều gì để tác động, mọi thứ đều tự nhiên xảy đến và mình phải nhảy múa với nó thật uyển chuyển. Mình biết thêm được về phong thủy, tướng số cũng như tâm lý học. Cái này không phải mình mê tín hay gì nhưng mà có biết thì có kiêng á mọi người. Thực sự mình phải biết ơn và cảm ơn người anh, người chị ấy đã kết nối và cho mình những thông tin bổ ích cũng như giúp mình hiểu về bản thân hơn. Tháng này mình cũng nâng được trình độ tư vấn, giao tiếp cũng như kỹ năng bán hàng rất nhiều. Mình học được kinh nghiệm và trải nghiệm mới. Cụ thể đó là công việc về mảng xây dựng, mình bán nguyên vật liệu. Và đây là chuyện mình chưa bao giờ làm nên tháng này vô cùng thích thú và hào hứng.

Sang đến tháng 9, mình bắt đầu cảm nhận được đỉnh cao của sự sống. Nói sao bây giờ nhỉ, tháng ý mình đạt doanh số cao nhất, mình là người xuất sắc nhất, về việc học mình cũng ứng dụng từ kinh nghiệm thực tế đi làm để trao đổi lại với giáo viên bộ môn. Mình được đánh giá năng lực cao và cũng mở được thêm mối quan hệ với thầy cô giảng dạy. Nhưng ở tháng này có một nốt trầm như thế này nhé, tháng ý sức khỏe mình không tốt. Mình ốm nhiều, động tí là đi viện nằm vì làm việc quá sức, xong rồi ăn uống cũng bắt đầu ăn linh tinh. Mình làm được gì là mình ham, chỉ ham kiếm tiền và ham chốt đơn. 

Đến tháng 10 thì có lẽ là đỉnh điểm qua đi và bắt đầu nốt trầm theo bản đồ chứng khoán rồi. Mình nhận ra, mình không hợp với công việc cũng như môi trường làm việc hiện tại. Ở đây mình kiếm được khá thật thế nhưng mà mình bỏ bê tu tập, không chịu thực hiện nếp sống healthy như trước, bản thân bắt đầu thảo mai, bắt đầu nói nhưng lời làm hài lòng người khác. Bắt đầu cảm thấy chán ghét và đặt câu hỏi, liệu rằng mình còn hợp với công việc hiện tại này hay không. Mình còn biết thêm được câu chuyện thực ra, "Sếp" hiện tại quản lí mình cũng không phải là người tài giỏi xuất chúng, người này quá chèn ép cấp trên. Nếu nhân viên làm tốt thì khen nức nở, còn không thì chê bai thậm trí trách phạt trước mặt cả một tập thể. Tháng 10 ấy mình bắt đầu thi giữa kỳ, thực ra ai học đại học thì biết, thi giữa kỳ nó quá bình thường so với khi học cấp 3. Cũng không mất thời gian ôn thi nhiều nhưng mà mình bắt đầu bỏ bê không quan trọng công việc hiện tại nữa. Bởi lẽ, mình bị giao quá nhiều việc, trọng trách mà mức lương không có sự thay đổi. Họ coi đó như là việc mình phải làm, có mới nới cũ. Một thằng bé đồng nghiệp chân ướt chân ráo mới vào làm việc mà còn được tâng bốc cao hơn mình. Được mọi thứ đều hơn và mình không thích điều ý một tí nào. Không xuất phát từ sự ghen tị, ganh ghét nhưng mình chỉ cảm thấy không công bằng mà thôi. 

Tháng 11 là đỉnh điểm của sự chán ghét, mình không care việc nữa. Mình từ bỏ tất cả, chỉ tập trung vào việc bán hàng. Thế nhưng nếu ai kinh doanh, từng kinh doanh hoặc đang làm kinh doanh thì sẽ biết. Lĩnh vực nào cũng thế thôi, sẽ có nhưng thời gian oanh liệt và có thời gian chạm đáy. Một sản phẩm tốt, best của công ty không phải lúc nào cũng có thể bán chạy và đem lại doanh thu tốt. Nhất là xây dựng người ta sẽ có mùa xây dựng của nó, có phải nhà ai cũng có tiền, thời gian để làm nhà bất cứ lúc nào. Lúc ý cũng là cuối năm bao nhiêu thứ phải lo nữa. Sếp mình nói chuyện cực kỳ khó nghe với mình vào thời điểm đó, nói mình thái độ, bỏ bê và không còn nhiệt lửa như thuở mới đầu. Nói nếu mình không cố gắng, không thay đổi thì sẽ cho mình out bái bai tạm biệt. Hmm... mình sẵn sàng, và mình sẽ không để chuyện đó xảy ra, nếu là người kết thúc thì mình sẽ chủ động kết thúc cuộc chơi này. Quên nhá, tháng này là sinh nhật mình, cũng gọi là vui vẻ để cứu vớt lại những hôm đi làm căng thẳng kia. 

Tháng 12, tắt mọi phiền não. Mình hoạt động tháng ấy năng nổ gấp 300% tháng bùng nổ nhất. Kết quả doanh thu không cao bằng thế nhưng mình đã để lại được dấu ấn ở đó. Mình vui vẻ, vui tươi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mình làm việc nhỏ nhất. Việc mà chẳng ai muốn làm, chẳng ai chú trọng như vệ sinh phòng làm việc, pha nước rót trà hay là giúp đỡ đồng nghiệp xung quanh. Và đó là những gì mình muốn, mình đã làm tốt, nhận lương xong và rời đi ngay lập tức. Những người kia không có kịp nói lời tạm biêt, không kịp hỏi lí do tại sao mình nghỉ và lí do thế nào. Mình chỉ muốn cho họ có cải cảm giác tiếc nuối, tiếc vì không giữ được mình, tiếc vì đánh lỡ mà không thể lấy lại. Cái tư duy nghỉ việc thì không làm gì hay làm thật tệ là xưa rồi, bây giờ mình nghĩ khác và có lẽ các bạn trẻ nên làm điều này. Đừng để họ thấy mình không có gì, đừng để mình đi mà không ai tiếc, hãy làm ngược lại. Phải để cho mình có giá, có những thứ họ cần và bỏ lỡ là tiếc. Đó là sự trả thù ngọt ngào nhất mà mình đi làm đó mọi người ạ.

Sương sương thôi mà hết 12 tháng rồi, mình thấy năm nay kinh tế khó khăn, thời điểm cả xã hội cùng phải trải qua cảm giác ý nên đó không có gì đáng lo. Chỉ lo một điều duy nhất là mình nhanh chán quá, mình nhanh buông bỏ, mình chưa có sự kiên trì cho lắm. Không biết việc đó có phải là tốt hay không nữa, mình là đứa kiểu thấy không hợp là bỏ, không níu kéo, không vì tiền hay vì gì mà ở lại, trong đầu mình luôn có một câu slogan đó là bạn xứng đáng có cuộc sống tốt đẹp hơn. Nơi này không hợp thì ở nơi khác, nên mình làm ở các công ty không lâu, nhảy tanh tách, nhảy liên tục từ khi mới chập chững đi làm đến bây giờ. 

Vậy thôi, hôm nay 23 tết tổng kết năm như thế là quá chi tiết rồi. Và podcast số 1 này mình dành thời gian gõ phím rồi chau chuốt mọi thứ từ đầu tới chân. Đây như kiểu tấu sớ nhưng mình rất mong các bạn nghe hết để chia sẻ, thấu hiểu và sẻ chia với mình. Sắp tới sẽ còn 8 số podcast tết nữa, hãy lắng nghe, hãy chăm chú và hãy chia sẻ cùng Thanh nhé. Chúc một năm mới toàn thắng, hẹn gặp lại bạn ở podcast lần sau!




You Might Also Like

0 nhận xét