Chúc mừng Blog tròn 1 tuổi
Chào mừng bạn đã đến với: "Blog tôi viết, tôi tâm sự"
Mình là Thanh Lê, tác giả của blog này.
Hôm nay là ngày 5/2/2022, một ngày mình rất là xúc động và dạt dào cảm xúc. Bởi vì hôm nay là ngày sinh nhật Blog tròn 1 tuổi. Mình có thông báo trước từ bài viết thông báo Series Tết 2022 rồi. Hôm nay trùng hợp cũng là mùng 5 tết, mình luôn hy vọng bạn đã có những ngày tết ý nghĩa bên gia đình.
Hôm nay sinh nhật không biết chúng mình nên nói chuyện gì nhỉ? Mình nghĩ là mình muốn chia sẻ lại những kỷ niệm và hành trình mình đến với blog. Hãy tìm cho mình một chỗ ngồi thoải mãi, hoặc chỗ ngả lưng êm ái để đọc hết bài này nhé. Biết đâu sau khi đọc xong chặng đường của mình bạn sẽ có niềm tin và sẽ phát triển một kênh truyền thông như mình thì sao.
Cùng bắt đầu luôn nhé!
Mình đã có dự định viết blog và thu âm (hay làm một kênh truyền thông) từ năm mình học lớp 12, khi mà năng lượng của mình ở mức thấp gần như chạm đáy và rất mong muốn tìm một ai đó có thể ở bên cạnh nói chuyện, định hướng và chia sẻ với mình. Nghĩ thì đơn giản nhưng làm là một quá trình, mình đã nghĩ răng bản thân chỉ cần một nơi để giãi bày và nói lên những điều mình suy nghĩ mà không cần phải nghe hay nhìn sắc mặt của ai cả. Ai đồng quan điểm thì ở lại còn không thì mình sẽ không miễn cưỡng để họ ra đi. Chủ đề của mình viết thì cũng rất đơn giản, nó chỉ xoay quanh những câu chuyện diễn ra cuộc sống của bản thân và bài học kinh nghiệm. Mình cũng đã lập một blog tại thời điểm đó nhưng nó diễn ra không được như ý vì mình mau chán và nỗ lực chưa cao. Ở đâu đó trong suy nghĩ của mình khi đó vẫn còn là một đứa trẻ, vẫn còn tự ái và sự hờn dỗi bản thân.
Mình hờn vì đã làm, đã viết bài nhưng khi đó chưa có một khán giả nào đọc và biết đến mình. Mình đau khổ, tiêu cực vì nghĩ chắc không ai cần đến mình. Mình nghĩ tại sao cuộc sống này lại chán đến thế, mình sinh ra trên cuộc đời này là để làm gì vậy. Để suốt ngày giày vò bản thân, để suốt ngày nghĩ vu vơ, chẳng làm gì nên hồn hay là chênh vênh không biết đi đâu về đâu. Thật sự lúc đấy mình rất muốn khóc thật to, mình muốn đi đến một nơi nào đó một mình để lắng lại bản thân và bình tĩnh hơn.
Khoảng thời gian này cũng là khoảng thời gian mình bị suy nghĩ bởi rất nhiều thứ áp lực, ông bà nội trong gia đình, bố mẹ, em gái và hàng họ xung quanh. Để mà nói ra thì nó không vui nên mình hẹn dịp khác để chia sẻ với bạn nhiều hơn về gia đình mình. Mình cũng hạn chế chơi và nói chuyện với những người bạn xung quanh, vì mình nghĩ họ sẽ không hiểu được câu chuyện của mình hoặc có khi họ còn không thèm để tâm đến.
Một ngày bình thường như bao ngày khác, mình ngồi xem youtube xem review sách hay để tìm mua. Tình cờ mình có thấy video của chị I am Mai Trang có chia sẻ về một cuốn sách của đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ Michelle Obama (hình ảnh sách mình sẽ để ở dưới đây). Link video đó bạn có thể click vào đây để xem nhé.
Bài viết đó của mình chia sẻ, mình có thể để lại link facebook ở đây cho bạn đọc tham khảo hoặc muốn nghe mình đọc thì bấm vào podcast nhé.
Và cuối cùng thì mọi người biết không, mình chính là 1 trong 3 người được nhận cuốn sách đó. OMG mình cảm giác như thể đây là lần chiến thắng đầu tiên, chiến thắng chính bản thân mình.
Kèm theo lời chúc may mắn này khi mình nhận cuốn sách từ chị Trang. Những ngày sau đó mình nghĩ rằng bản thân phải làm điều gì đó để có ngày nào đó nhìn lại, mình sẽ cảm thấy tự hào, ý nghĩ và vui vẻ chị chị ấy. Sau đó ý tưởng lập blog bắt đầu từ năm mình 17 tuổi.
Mình cũng đã triển khai viết blog nhưng nó không thành công, bởi khi đó nội dung mình truyền tải nó không được trau truốt, mượt mà và căn bản nhất là tinh thần không ổn định thì người khác họ cũng không muốn tiến gần. 1 năm sau đó, gần như mình mất niềm tin và không còn hứng thú với điều gì thì mình lại một lần nữa như được sống lại khi xem được video của chị Giang Ơi và chị Chi Nguyễn trên kênh The present writer. Chị Giang có chia sẻ lại trong một video nào đó về lí do chị ý làm youtube, nó đơn giản chỉ là để lưu lại khoảnh khắc của bản thân, mai kia có thể đem ra ngắm nhìn hoặc không ai xem, không ai ủng hộ cũng chẳng sao vì mình thích là được. Còn chị Chi là một giáo sư tiến sĩ giáo dục tại một trường đại học tại Mỹ, chị ý cũng có chia sẻ một bài viết blog truyền cảm hứng về viết blog và podcast.
Vậy là cùng một lúc mình được thu hút và may mắn xem được những video tuyệt vời đó. Và thế là mình quyết định không suy nghĩ nhiều nữa, không chú trọng nhiều vào những cái tương tác, like, share hay gì khác, mình chỉ quan tâm đến bản thân. Mình chỉ mong mình có một nơi nào đó, những người bạn để tâm sự, chia sẻ cuộc sống của bản thân. Không hào nhoáng, không ảo diệu mà nó là những điều rất bình thường trong cuộc sống.
Một năm mình viết và và thu âm các bài viết, mặc dù đoạn giữa đường có lúc chán, nản và muốn nghỉ nhưng nghĩ lại có các bạn bên cạnh ủng hộ thì mình lại cảm thấy khỏe và hạnh phúc hơn. Mình lại tiếp tục làm những điều bản thân mong muốn. Và năm 2022 này, mình đã chia sẻ rằng bản thân sẽ "Gap year", sẽ dành thời gian chăm chút cho bản thân nhiều hơn, xây dựng blog và podcast ngày một lớn mạnh và hứa hẹn 2023 trở lại thật rực rỡ.
Hôm nay là ngày sinh nhật Blog, mình muốn gửi lời cảm ơn đầu tiên đến 3 chị blogger, youtuber đã truyền cảm hứng cho mình. Không biết là các chị có biết đến sự hiện diện này của mình hay không nhưng mình vẫn muốn gửi lời cảm ơn đến các chị. Các chị là người truyền cảm hứng tuyệt vời, là những người thầy mà em luôn trân trọng. Em vẫn luôn dõi theo các chị và lấy các chị làm nguồn cảm ứng cho bản thân của mình. Cuộc sống dù có thế nào đi nữa thì bản thân mình vẫn luôn nhớ nụ cười trên môi. Mình không cô đơn, mình có những người truyền động lực ở đây, biết đâu một ngày nào đó mình sẽ gặp được họ.
Tiếp đến mình muốn cảm ơn đến các bạn độc giả, thính giả của mình. Lời cảm ơn này không sao nói hết. 1 năm qua mình luôn cảm thấy biết ơn vì có bạn ở đây, dù không hiện diện, không nhìn thấy nhau nhưng mình đều cảm nhận được bạn luôn ở bên cạnh và ủng hộ mình. Bất kể là bài viết có dở đến mức nào, lời còn lủng củng chưa mượt mà ở đâu bạn vẫn luôn ở đây để lắng nghe và kết nối với mình. Thực sự biết ơn bạn.
Cuối cùng là lời cảm ơn đến bản thân. Cảm ơn bạn vì đã cố gắng, bạn đã không bỏ cuộc. Bạn biết suy nghĩ tích cực và sống an nhiên hơn. Mong bạn trong cuộc sống trong tương lai hãy luôn nở nụ cười và mạnh mẽ. Dù có khó khăn chông gai thì bạn vẫn luôn được là chính mình. Bạn tự chủ được cuộc sống và làm chủ sự hạnh phúc.
Chúc mừng Blog tròn 1 tuổi.
0 nhận xét