Bình tĩnh được không?



Hồi trước, khi mà được nghe đến một thông tin gì sốc hay một điều gì xảy đến với mình quá đột ngột, mình thường bị mất bình tĩnh. Có đôi lúc hét thật to, cũng có khi thì lại đi tìm một nơi yên tĩnh ngồi một mình hoặc cắm tai nghe vào máy, mở với volume thật to để át hết tất cả các âm thanh ngoài kia.

Tại sao á?

Tại mình không thể thích ứng nổi với những điều ấy.

Bình tĩnh đối với mình nó rất khó.

Trong tháng 8 mới đến này mình đã đoán trước được điều này, mọi việc sẽ dồn dập đến và mình sẽ bị stress rất nhiều. Và ngay những tuần đầu thôi mình đã cảm nhận rất rõ ràng điều đó. Rất xin lỗi bạn vì trong những bài viết gần đây hầu như là mình viết với tâm trạng không mấy vui vẻ.

Trong bất cứ một việc gì dù nhỏ hay lớn, khi mình làm mình đều muốn nó phải thực sự hoàn hảo hay nói cách khác là làm hết khả năng của mình và trách nhiệm luôn đặt lên hàng đầu. Vì cái gì thì bạn biết rồi đó, làm mà không có trách nhiệm, không có "tâm" thì tốt nhất đừng làm, tránh làm mất thời gian của người khác và mất thời gian của chính mình. Nhưng xem ra vẫn còn thiếu, làm một mình thì không nói nhé, nhưng nếu làm cùng với một tập thể thì những thứ kia chưa đủ, bạn còn cần sự hợp tác của các thành viên và một chút "khéo".

Không hiểu làm sao khi mà mình viết ra cái từ "khéo" mình cảm thấy nó ngượng ngượng tay thế nào ý. Khéo ở đây bạn có thể hiểu theo nhiều nghĩa nhưng cái nghĩa phổ biến nhất đó chính là khéo léo. Khéo léo dẫn dắt, làm việc và xây dựng mối quan hệ... Có câu "phong ba bão táp không bằng ngữ pháp Việt Nam", mình thấy câu này chuẩn đấy, đương nhiên là có mặt này thì phải có mặt kia, "khéo" cũng có thể hiểu theo chiều hướng tiêu cực nữa, chỉ những người dẻo miệng, ba hoa, nịnh bợ, nói thì nhiều mà làm thì ít... Bản thân mình và bạn cũng không bao giờ muốn làm cái người khéo thứ hai. 

Có đúng vậy không?

Mình sẽ nói cho bạn nghe về cái việc mình stress như thế nào trên podcast, còn ở đây mình chỉ nói một cách tổng quát và chung chung lại vấn đề thôi.

Thực sự mình muốn kìm chế lại bản thân một chút, bớt suy nghĩ đi và cuộc sống thanh thản bình yên hơn. Đúng là: 

Có voi thì đòi tiên

 

Có không giữ mất đừng tìm.

Hồi còn bé thì chỉ muốn nhanh chóng lớn lên để làm những công việc như người lớn, lớn lên rồi lại muốn mình bé nhỏ lại, muốn được ai đó quan tâm, chia sẻ nhiều hơn hoặc đôi khi muốn ai đó cười với mình mỗi ngày chẳng hạn. 

Bạn có muốn như thế không?

Chắc là mình đã suy nghĩ quá nhiều...

Nhắc lại về bình tĩnh, mình đã tìm hiểu một số thông tin và tra trên các phương tiện truyền thông, mình thấy có rất nhiều cách để làm bản thân trở nên bình tĩnh, điền đạm và an nhiên hơn. Với ba tiêu chí dễ làm - không tốn kém - thành công cao đó là thiền vipassana. Tìm hiểu sâu về thiền này thì bạn có thể tự tìm kiếm trên các phương tiện mà bạn có nhé, mình xin phép không nói chi tiết ở đây. Thiền này mình thấy rất thú vị, rằng là trong một khoảng thời gian 10 ngày hoặc 20 ngày bạn sẽ "im lặng" theo đúng nghĩa đen. Không nói gì cả chỉ tập trung và quán chiếu hơi thở. Nếu đi theo các lớp thiền thì bạn có thể thực hiện với nhiều người nhưng nếu thiền một mình thì mình thấy cũng có một phần khó khăn. Dịch bệnh và giãn cách xã hội thì mình cũng không thực hiện được việc này, căn bản một phần cũng là mình chưa có kiến thức và kinh nghiệm nhiều về việc này. 

Mình quyết định sẽ tập trung vào hơi thở của mình nhiều hơn, thở đều không gấp gáp, không loạn nhịp và tâm không muộn phiền. Chỉ cần như thế thôi thì mình sẽ bình tĩnh lại và biết cách điều tiết hơi thở tốt hơn. Cách này hay đấy, bạn cũng thử một lần tìm hiểu một phương pháp để có thể giúp bản thân tốt hơn.

Một cách khác mình thấy cũng hay đó là thực hiện viết nhật ký hàng ngày. Cách này lúc đầu mình thấy có vẻ hơi mất thời gian và thấy nó không thích hợp. Thử thách bản thân 7 ngày liên tiếp viết nhật ký vào sổ và ngay lập tức các suy nghĩ trước về việc này là không đúng, nó chỉ là phát biểu vội vàng của mình thôi. Viết nhật ký như thể bạn nói chuyện với bản thân, quan tâm đến đứa trẻ bên trong và kết nối, hiểu mình hơn. Việc này giúp xả stress và bạn sẽ cảm thấy biết ơn rất nhiều.

Chốt lại là tất cả chỉ là cảm giác, cảm giác mất bình tĩnh, cảm giác lo lắng, cảm giác mệt mỏi,... Nó chỉ là cảm giác và bạn sẽ không mãi ở một cảm giác này. Đừng tưởng tượng và ép mình phải trong trạng thái hoàn hảo, đừng ép bản thân, làm ơn. Hãy tập trung vào hơi thở và điều tiết nó và bạn sẽ cảm nhận được.

...

You Might Also Like

0 nhận xét