Cuộc sống ý nghĩa
Vì là một người thích đọc sách và rất thích đọc về các chủ đề phát triển bản thân nên mình cũng biết kha khá được một số câu chuyện và học hỏi qua đó rất nhiều. Ngày hôm nay thì mình sẽ chia sẻ cho bạn về một câu chuyện, kể về 3 ước nguyện trước khi chết của Alexander Đại đế.
"Alexander Đại Đế là một trong những vị quân vương nổi tiếng nhất thời cổ đại, hậu thế nghìn năm còn ngưỡng mộ. Sự nghiệp chinh chiến vĩ đại của ông là có một không hai. Nhưng cái chết của ông cũng để lại nhiều suy ngẫm cho người đời.
Chỉ trong vòng 13 năm ngắn ngủi, Alexander Đại Đế dựng nên một đế chế trải dài từ Âu sang Á, bao gồm tất cả các trung tâm văn minh lớn của thế giới cổ đại. Ông cũng là một mãnh tướng “bất khả chiến bại” theo đúng nghĩa đen, chưa từng thua bất kỳ trận nào trong nghiệp cầm quân.
Sau khi không thể tiến thêm về phía đông, Alexander Đại Đế cuối cùng cũng từ bỏ kế hoạch viễn chinh của mình và thừa nhận giới hạn của đế chế dừng lại ở bờ sông Ấn. Năm 323 TCN, trên đường trở về Babylon, Alexander mắc trọng bệnh rồi qua đời ở tuổi 33.
Chuyện kể rằng trong giây phút cảm nhận được cái chết đang bủa vây lấy mình, Alexander đã cho gọi quần thần lại và dặn: “Trước khi chết, ta có 3 điều muốn các ngươi thực hiện, nhất định không được trái ý”.
Cụ thể, ba điều đó như sau:
Ông muốn tất cả các ngự y giỏi nhất khiêng quan tài của mình trở về.
Ông muốn binh sĩ rải hết vàng bạc, châu báu, ngọc ngà mà mình để dành cả đời suốt dọc con đường dẫn ra nghĩa địa.
Ông muốn người ta đặt bàn tay của mình thò ra bên ngoài nắp quan tài, để tất cả đều nhìn thấy được.
Quần thần của Alexander đều vô cùng kinh ngạc, cho rằng hoàng đế của mình đã không còn tỉnh táo. Alexander lấy sức thở một hơi dài, đoạn nhìn tất cả một lượt và nói: “Sở dĩ ta yêu cầu các ngươi làm điều đó là muốn nhắn nhủ với con người thế gian 3 điều này”:
Thứ nhất, thầy thuốc giỏi đến thế nào cũng không thể thực sự chữa khỏi bệnh cho chúng ta. Khi đối diện với cái chết, họ cũng đành bất lực. Vì vậy, hãy biết trân quý sinh mệnh của mình.
Thứ hai, tiền bạc, của cải dù nhiều đến đâu, khi chết đi cũng trở thành vô nghĩa, chỉ có thể dùng để lót đường mà thôi.
Thứ ba, khi giã từ cõi đời, thứ con người thực sự còn lại chỉ là hai bàn tay trắng. Ta đến và đi đều là như vậy, cớ sao phải ôm giữ quá nhiều?
Nói xong, Alexander thở dài một tiếng rồi từ từ nhắm mắt. Một cuộc đời oanh oanh liệt liệt với bao chiến công kết thúc như vậy đấy!
Ở thời điểm đắc ý nhất của mình, Alexander đã có cả thế giới trong tay. Ông là hoàng đế của một trong những đế chế vĩ đại nhất, lại có được sự nghiệp toàn thắng đỉnh cao. Nhưng vì sao đến lúc nhắm mắt xuôi tay ông mới hiểu những đạo lý đơn giản kia?
Công danh lợi lộc chẳng dài lâu, đời người chỉ thoáng qua như mây khói. Vì vậy, hãy tận dụng những năm tháng đời người ngắn ngủi để sống sao cho có ý nghĩa, sống sao cho có ích, đừng để đến khi sắp cận kề cái chết, mới nhận ra ý nghĩa của đời người."
Đó là một câu chuyện mà mình sưu tầm được khi tình cờ đọc trong một trang mạng trên facebook. Thấy nó rất hay và ý nghĩa nên mình muốn chia sẻ lại cho bạn.
Bạn có cảm nhận gì sau khi đọc xong câu chuyện trên ?
Hãy nói cho Thanh biết ở phần comment nhé.
Mình đã từng nghĩ rằng:
"Người hạnh phúc nhất là người có nhiều tiền, nhiều thời gian và sống lâu."
Nhưng không, sau khi đọc xong câu chuyện trên thì mình lại đặt ra một câu hỏi rằng:
"Sống như thế nào sao cho ý nghĩa?"
Sống lâu chưa chắc đã hạnh phúc.
Nhiều tiền chưa chắc đã vui vẻ.
Nghèo khổ chưa chắc đã đau khổ.
Và đôi khi một điều nhỏ nhoi có thể làm chúng ta yêu cuộc sống hơn.
Nói cái này có vẻ hơi kỳ kỳ nhỉ, cuộc sống có vẻ không giống như mình nghĩ và mình cũng thường hay đùa là :
Đời không như là mơ
Không biết bạn như thế nào nhưng mình thì mình rất nóng lòng để đi tìm câu trả lời cho câu hỏi kia. Và mình đã tìm tòi và cũng như đúc kết được ra thành một số gạch đầu dòng và bây giờ mình sẽ chia sẻ lại cho bạn.
Biết thế nào là đủ
Có sự sống chính là có tham muốn, nhưng tham muốn nhiều hay ít là tùy theo sở thích của mỗi người mà thôi. Cho nên sống – hãy biết thế nào là đủ, là tốt nhất cho bản thân mình!
Chúng ta có quyền mơ ước, chúng ta có quyền lựa chọn và có quyền được chinh phục về bất cứ thứ gì chúng ta mong muốn nhưng đừng “tham lam”. Đừng đòi hỏi một thứ gì đó quá đáng mà bản thân phải dày công, tốn sức, tiền của thậm trí là tính mạng vì nó. Điều này không đáng đâu.
Hãy đi nhưng có điểm dừng. Cuộc đời của chúng ta không phải là những dấu vô cùng để đi được mãi không có giới hạn. Có những người nói hãy sống vội lên để theo kịp những điều mới mẻ ngoài kia, nhưng cũng có người nói hãy sống chậm lại để cảm nhận cuộc sống. Vậy thì chọn sống theo cách nào là do bạn nhưng hãy biết thế nào là đủ và tốt cho mình.
Thanh có một người bạn và câu chuyện của cậu ấy cũng tương tự như thế này, trước kia cậu ấy từng theo đuổi một ước mơ đó là có thể trở thành một người nổi tiếng, có tiếng tăm và giàu có. Mình đã được chứng kiến và theo dõi cậu ấy trong suốt quá trình đó nhưng mình nhận thấy khi mà con người ta đã bị điên cuồng lao vào vòng xoáy, trò chơi của những đồng tiền rồi thì họ sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được nó. Khi còn là những con người bình dị như bao người thì bản thân vẫn có thể hòa đồng và chơi cùng với mọi người. Nhưng khi đứng ở một đẳng cấp khác rồi thì họ lại không muốn tiếp xúc, không muốn xác nhận mối quan hệ với những người như mình. Họ mắc bệnh ngôi sao và họ đã trở thành con người khác. Chạy theo những danh vọng hư ảo và cho đến bây giờ thì cuộc đời cũng không cảm thấy hạnh phúc và vô vị.
Con người khi quá tham lam rồi thì họ sẽ không quan tâm và trân quý những gì xảy ra xung quanh, cho đến khi mất rồi thì không còn kịp nữa.
Hạnh phúc không ở đâu xa, hạnh phúc ở những gì xung quanh ta
Vô thường
Tháng trước COVID mình đã tham gia một lớp học thiền và ở đây mình biết về “vô thường”. Cụm từ này có thể bạn đã được nghe ở đâu đó rồi nhưng để hiểu nó thì là một quá trình khác. Bạn có thể hiểu đơn giản
Vô thường là sinh – diệt
Trong kinh Đức Phật có nói và các vị sư thầy đã giảng lại, vạn vật không tồn tại mãi mãi được. Có sinh và có diệt. Tấm thân con người là vô thường. Quy luật Sinh – Lão – Bệnh – Tử là quy luật muôn thuở của mỗi con người. Tai nạn, bệnh tật bất thường ập đến. Cuộc đời con người cũng vậy, nay còn mai mất. Không ai có thể đoán trước được điều gì.
Trong giáo hội Phật Giáo Việt Nam có nói:
"Tâm ta vô thường, lúc ta yêu tha thiết nhưng gặp nghịch cảnh, trướng duyên thì chuyển thành oán hận. Lòng tin giảm sút, dễ lung lay, lý tưởng, ý chí cũng dễ thay đổi.
Cuộc sống hối hả, xô bồ, con người ai cũng chạy theo công việc tất bật mỗi ngày ngày, tranh đấu trên chính trường, thương trường, trách nhiệm đối với gia đình và xã hội, chợt nhìn lại thì thấy mình đã già. Thời gian trôi qua, đời người thật ngắn ngủi, để rồi thoáng chốc hiểu ra một điều đó là: được sống một cuộc sống thanh nhàn, hưởng chọn vẹn niềm yêu thương là điều vô cùng quý giá, nên thời gian cũng vô thường như vậy.
Tiền vô thường, tiền không phải là tất cả, cho nên đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá lãng phí khi sử dụng nó. Khi ta ra đời thì cũng đã chẳng có một đồng, khi chết rồi cũng chẳng mang đi được một xu… Nếu dùng tiền để mua được sức khỏe, niềm vui thì tại sao không làm? Nếu dùng tiền mà mua được hạnh phúc, an nhàn, tự tại thì thật xứng đáng. Người biết đâu là giá trị thực của đồng tiền thì kiếm tiền và tiêu tiền rất khoa học. Ta nên làm chủ đồng tiền, đừng bo bo làm tôi tớ cho tiền điều khiển."
Không gì là tồn tại mãi mãi và không có gì là vĩnh cửu. Hiểu được “vô thường” con người ta sẽ sống thanh thản, hạnh phúc và bớt nóng vội. Con người sẽ giữ được bình tĩnh, sáng suốt và cẩn trọng hơn trong mọi việc. Hiểu được vô thường con người sẽ cảm nhận và chân quý cuộc sống, biết thứ gì là thú vui tạm bợ, biết đâu là điều không thể có và biết được những giá trị, hạn phúc chân chính, Tâm Phật sáng. Hãy sống sao cho không hổ thẹn với lương tâm, không nói lời tổn thương người khác, không làm người đau khổ, sống dao cho đời ý nghĩa và an lạc, bình an.
Học cách cho đi
CHO
Đã biết chốn này là trần gian
Hơn thua, hờn oán để làm chi
Thử ra ngồi xuống bên phần mộ
Hỏi họ mang theo được những gì ?
Sống phấn đấu, tranh giành cả cuộc đời
Cũng không mang theo được cành cây, ngọn cỏ
Tiền tài, gia sản mà cố giữ
Cũng không mang theo hư danh, hão huyền nào.
Sống trên đời, bất luận là giàu sang
Hay bần cùng, nghèo nàn và lam lũ
Khi nhắm mắt xuôi tay bỏ tất cả
Mang theo được là cái đã cho đi…
Bao nhiêu phồn hoa, thoáng qua phút chốc
Trăm năm sau, còn lại nắm cát vàng.
Thương cho con người lòng tham không có đáy
Thỏa mãn lòng tham mà buông bỏ nghĩa tình
Lao vào vòng xoáy không biết mình là ai.
Cuộc sống kia có trăm ngàn sự việc
Đang diễn ra từng ngày một trôi nhanh.
Có những người cười nhạo ta lười nhác
Hay ngu si không thấu hiểu lẽ đời
Ta chỉ nói một câu cô đọng nhất
Hai câu đó thuộc về người nói ra.
Chỉ biết sống làm sao cho đúng nghĩa
Vì ở đời chỉ sống một lần thôi
Sống làm sao để thấy biết ơn đời
Ban cho ta năm tháng tuổi thanh xuân…
-Thanh Lê-
16/6/2020
Căn bản là mình rất thích văn thơ, có điều viết không hay thôi nhưng mình vẫn muốn chia sẻ bài thơ mình viết hồi trước lên blog.
Mang theo được là cái đã cho đi
Câu này bạn hiểu chứ ?
Bài viết này dừng lại tại đây thôi, cảm ơn bạn đã đọc đến những dòng cuối cùng này.
Nếu thấy hay thì hãy cho mình một like và follow để đón chào các bài viết mới nhé.
Chúc bạn một ngày vui vẻ
0 nhận xét